Tỉnh Mộng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-20 23:04:38
Lượt xem: 358
“Ta được biết đại tiểu thư nhà họ Tào nổi tiếng tài giỏi, nếu tham gia kỳ thi khoa cử…”
Ta nói lấp lửng, nhưng gần như tất cả các quý nữ ngồi đó đều hiểu rõ ý ta.
Thái hậu nghiêm giọng:
“Minh Hoa công chúa say rồi, nói nhảm rồi, từ xưa đến nay, làm gì có chuyện nữ nhân làm quan.”
Ta mỉm cười, không nói gì thêm.
Dưới bàn tiệc, có người thì thầm:
“Công chúa nói đúng, vì sao nam nhân có thể làm quan, ra trận? Võ công của ta cũng rất tốt, ca ca ta còn không đánh thắng ta, nhưng huynh ấy lại có thể cùng phụ thân ra sa trường.”
Đó là nhi nữ của Phiêu Kỵ tướng quân.
Mẫu thân nàng lập tức kéo nàng lại, yêu cầu nàng im lặng.
Nhưng chỉ có thể bịt được miệng, còn những suy nghĩ đó thì đã cắm rễ trong lòng nàng.
Trong số những quý nữ có mặt, người thì nổi tiếng văn tài, người thì đam mê y thuật, có người yêu thích võ thuật, người lại tinh thông buôn bán.
Nhưng tất cả đều bị ràng buộc bởi thân phận nữ giới, bị giam cầm trong những khuôn viên nhỏ bé của gia đình.
Họ chỉ chờ ngày lấy phu quân rồi lại bị giam trong một ngôi nhà khác.
Những lời nói “mê sảng” sau khi uống rượu của ta đã mở ra cho họ một khả năng mới.
Nếu nữ nhân có thể lên ngôi, thì liệu nữ nhân trên khắp thiên hạ có thể tìm thấy một bầu trời của riêng mình không?
Tuyên Nghi cả buổi tiệc không nói một lời, nhưng hành động của nàng đã khiến mọi người phải kinh ngạc.
Tối hôm đó, nàng chọn ra mấy chục mỹ nam tử và gửi hết đến phủ thượng thư, điều khiến mọi người càng sốc hơn là phu nhân họ Tào vốn nổi tiếng hiền thục lại đồng ý nhận hết.
Vì chuyện này, phủ thượng thư trở nên hỗn loạn.
Ta cảm thấy thật thỏa mãn, uống thêm vài chén rượu.
Khi trở về phủ công chúa, bệnh phong hàn của ta tái phát khiến Tuyên Nghi phải gọi thái y ngay lập tức.
Sáng hôm sau, khi ta còn nằm dưỡng bệnh, có người đến đưa thước cho ta. Khi ta ngẩng đầu, ta mới nhận ra đó là Bùi Lãng, người đang cải trang thành một thái y tùy tùng.
9.
Hắn nhìn ta, chỉ đứng ở của mà không dám tiến thêm bước nào.
Đôi mắt hắn tràn đầy tình cảm:
“Dao Nương…”
Hắn nhìn vào vết bớt trên cổ tay ta, ta không che giấu, lại thêm bệnh phong hàn trên người Dao Nương, Bùi Lãng đã xác định được thân phận của ta.
Nhưng, điều đó thì sao?
Ta chỉnh lại tay áo:
“Dao Nương? Tên phu nhân của ngươi? Nghe nói nàng không phải đã ch.ết rồi sao? Hay chính ngươi đã nói vây.”
Bùi lãng muốn nói lại thôi, như thể có đầy ắp sự uất ức:
“Là nàng đột ngột rời nhà, ta…ta…”
“Ngươi vội vàng theo Tuyên Nghi vào kinh, lại sợ không chính đáng, nên mới nói với nàng là phu nhân của ngươi đã ch.ết, rồi với tư cách là một góa bụa tiến vào phủ công chúa của Tuyên Nghi?”
Ta mang vẻ mặt châm biếm, che miệng cười một cái:
“Ngươi đã thỏa mãn được ước nguyện, phải nên vui mới đúng chứ, giờ đây lại nghĩ đến do Nương là có ý gì?”
“Không phải vây!”
Bùi Lãng siết ch.ặt tay, hắn bước nhanh về phía ta, muốn ôm ta nhưng bị ta tát vào mặt một cái.
“Vô lễ!”
Bùi Lãng lùi lại hai bước, vội vàng nói:
“Là công chúa Tuyên Nghi…đã quyến rũ ta! Nàng ta muốn ta làm tri kỷ, muốn ta về kinh hằng ngày bầu bạn cùng nàng, hứa hẹn cho ta chức quan lớn. Dao Nương, nàng biết đó, ta có tài năng xuất chúng, không nên bị chôn vùi ở cái huyện Tô nhỏ bé đó!”
Ta ngỡ ngàng nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-mong/chuong-7.html.]
Lời lẽ của những người nam nhân như này lại đồng nhất một cách kỳ lạ.
Một khi bị chất vấn, bị đẩy vào đường cùng, luôn có vô vàn lý do để đổ lỗi cho nữ nhâ, tự tạo cho mình một hình ảnh trong sạch, giả vờ thành nạn nhân đáng thương.
Dù cho, nữ nhân đó có là công chúa xuất thân cao quý.
Hắn vẫn có thể vấy bẩn lên nàng.
“Muội nghe thấy chưa?”
Bùi Lãng hơi ngẩn ra.
Ngay giây tiếp theo, Tuyên Nghi từ sau bức màn bước ra, nhìn hắn với nụ cười vừa mỉa mai vừa chế nhạo.
“Bùi Lãng, ta thật sự là…đã nói như vậy sao?”
Bùi Lãng lập tức mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, không đứng vững mà quỳ sạp xuống đất.
“Công…công chúa.”
“Ôi, bản cung lại không biết mình đã làm ta vỡ một đôi tình nhân, nếu ngươi thật lòng thương thê tử của mình, thì hãy đi tìm nàng ta đi.”
Bùi Lãng đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta:
“Nàng ấy đang ở đây.”
“Ôi, ngươi thật sự ngu ngốc, đây là hoàng tỷ của bổn cung, công chúa Minh Hoa, vừa về kinh sau thời gian dưỡng bệnh tại hoàng tự, chứ không phải thê tử của ngươi, người bán cá mà ngươi đã nói.”
Ta nhìn Tuyên Nghi diễn kịch, trong lòng không hề d.a.o động.
Ta biết được thủ đoạn của nàng, một con ch.ó cắn nàng một cái, nàng sẽ không ngay lập tức g.iết ch.ết mà sẽ từ từ hành hạ đến khi hắn suy sụp.
“Thê tử ngươi đã rời nhà, thì ngươi hãy đi tìm, ta sẽ ra lệnh cho tất cả các phủ trong Đại Chu giám sát, trên đời này, nếu không tìm được thê tử của ngươi, thì ngươi không thể nghỉ ngơi một phút.”
Điều này có nghĩa là, thời gian còn lại của hắn sẽ phải đi tìm một người không tồn tại.
Hắn sẽ ngày càng rời xa kinh thành, bị đuổi đi lang bạt mọi nơi, không có thời gian kiếm tiền sinh sống, chỉ có thể nghèo khổ phiêu bạt đến ch.ết.
Bùi Lãng nhìn ta với vẻ không thể tin được. Trong mắt hắn giờ hiện lên toàn là sự cầu khẩn.
Cho đến khi ta không còn dành cho hắn một ánh nhìn nào nữa.
Hắn run rẩy đứng dậy, như thể cố gắng nhặt lại chút phẩm giá mà bản thân đã đánh mất từ lâu, từng chữ, từng câu nói:
“Đùn, dù trời Nam đất Bắc, thần cũng sẽ tìm thê tử của mình.”
Có lẽ hắn hy vọng câu nói này sẽ khiến ta mềm lòng thêm lần nữa.
Nhưng ta đã nói rồi.
Dao nương đã ch.ết ở huyện Tô rồi.
Không có thân phận công chúa, ta vẫn có thể sống tốt bằng nghề đánh cá và buôn bán. Nhưng kể từ khi lấy hắn, ta đã trở thành nữ nhân bán cá người đầy mùi tanh hôi trong lời Bùi Lãng, và là người mẫu thân mà Bùi Thiên ghét bỏ, cho rằng không xứng đáng xuất hiện trước mặt người khác.
Ta đã đi sai đường một lần, nên giờ đây, ta khao khát giúp đỡ tất cả những “Dao Nương” trên đời này.
Sau khi Bùi Lãng rời đi, Bùi Thiên bị ốm nặng.
Ta đã gọi thái y đến chăm sóc cẩn thận. Thái y nói rằng đứa bé ngày đêm khóc gọi mẫu thân, hỏi ta có muốn đến thăm không?
Ta chỉ cười nói:
“Nó cần mẫu thân, nhưng ta đến thì có ích gì?”
Ta quay đầu hỏi Tuyên Nghi:
“Nó luôn muốn muội làm mẫu thân nó, muội có muốn đi không?”
Tuyên Nghi cũng cười:
“Tỷ không đi, muội cũng không đi.”
Khi Bùi Thiên khỏi bệnh, ta đã quyết định đưa nó về huyện Tô. Ta gửi một khoản bạc cho phu tử của nó, từ nay nó sẽ ăn ở tại học đường.
Nó sẽ lớn lên bình an, được học hành, biết chữ, chỉ là từ nay không còn giàu sang phú quý nữa.
Cùng lúc đó, bện của tiểu Hoàng đế ngày càng trở nặng.