Tỉnh mộng - 8

Cập nhật lúc: 2025-03-14 12:40:01
Lượt xem: 352

Trái tim tôi tan nát, Trăn Trăn là một tay tôi nuôi lớn, trước khi con bé được một tuổi Vương Á Như cũng không cho con bé một ánh mắt, hiện tại bà ta dựa vào cái gì mang con gái của tôi đi.

 

Tôi nghiến răng từ trên giường bò dậy, muốn kéo Trăn Trăn lại.

 

Nhưng có lẽ vì tôi quá tức giận, còn chưa đi được hai bước trước mắt đã tối sầm, tôi vịn tường mới không ngã xuống.

 

Mẹ tôi đến đỡ tôi, nhưng tôi đẩy ra.

 

Tôi cảm thấy mình thật đáng thương, rõ ràng là Phó Hằng phạm phải sai lầm lớn, tại sao mọi người đều dỗ lỗi cho tôi.

 

Lúc Phó Hằng đến, sắc mặt tôi tái nhợt, toàn thân mệt mỏi, bảo mẹ tôi đi trước.

 

Mẹ tôi há miệng muốn nói chuyện với Phó Hằng, lại nghe được tiếng gầm nhẹ của tôi.

 

Vẻ mặt mẹ rất không được tự nhiên, cúi đầu rời đi.

 

Phó Hằng nhíu mày: "Lang Lang, sao em lại đối xử với mẹ như vậy?”

 

Lửa trong lòng tôi bùng cháy: “Anh không biết tại sao mẹ tôi lại gây rắc rối cho tôi sao? Phó Hằng, anh đi thuê phòng với phụ nữ vì sao đến chỗ mẹ anh lại thành tôi và anh xe chấn nên mới xảy ra tai nạn xe? Anh có biết vừa rồi bà ta nói khó nghe cỡ nào không? Trước mặt mẹ tôi và con gái tôi, bà ta còn muốn cướp con gái tôi đi dạy dỗ, bà ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?"

 

Tôi kiệt sức, giống như điên rồi, băng gạc vừa quấn xong lại mơ hồ có vết m.á.u chảy ra.

 

Khuôn mặt Phó Hằng tối sầm lại: "Lang Lang, em đừng kích động, mọi chuyện đều có anh. Bây giờ anh sẽ mang Trăn Trăn về cho em, đừng nóng giận.”

 

Không phải là tôi không muốn đấu tranh, mà là tôi không còn sức lực nữa.

 

Ta há to miệng thở hổn hển, cảm giác phổi đều muốn nổ tung, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Phó Hằng.

 

Hắn cũng nhận ra điều đó và gọi y tá đến chăm sóc tôi. Cô y tá không nói gì mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt có phần hung dữ.

 

Bằng mọi giá tôi phải xuất viện.

 

Phó Hằng đương nhiên không đồng ý, nhưng tôi càng quyết đoán: "Phó Hằng, tôi nằm viện, đầu tiên là tình nhân của anh đến kêu gào cho tôi một trăm vạn để tôi rời khỏi anh, rồi mẹ anh lại đến mắng tôi dâm tiện vô sỉ không biết xấu hổ, tôi muốn về nhà.”

 

Tôi nghĩ ít nhất tôi cũng có một ngôi nhà và một nơi trú mưa tránh gió, nhưng tôi quên rằng những đó cũng là do Phó Hằng tặng cho tôi.

 

Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm thủ tục xuất viện, lăn qua lăn lại, chúng tôi ai cũng không có dễ chịu.

 

Tôi lại càng không muốn để cho hắn sống tốt, yêu cầu hắn đón Trăn Trăn. Nhưng hắn từ chối đi và nói rằng ở nhà không có ai chăm sóc tôi.

 

Tôi cho rằng đây là cái cớ của hắn, giãy dụa muốn tự mình đứng lên.

 

Hắn giống như rất mệt mỏi lau lau mặt đứng lên: “Em đừng lăn qua lăn lại, anh đi là được chứ gì?"

 

Tôi cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng một lát sau trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện, là một cô gái trẻ, nũng nịu, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông bạc.

 

Tôi sởn gai ốc, cố gắng đứng dậy, sau đó loạng choạng mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-mong-bcog/8.html.]

 

Trong phòng khách không có ai, tôi tưởng mình bị ảo giác.

 

Đúng lúc tôi sắp bỏ cuộc, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng cười ngắn, tiếp theo là thở dốc thật thấp.

 

Chương 07. Đây là nhà tôi

 

Tim tôi co rút, ít nhất ngừng đập ba giây, sau đó tôi hít sâu một hơi, đi tới phòng tắm.

 

Đẩy cửa ra, tôi cảm giác tóc trên đỉnh đầu đều biến thành kim thép đ.â.m vào da đầu.

 

Hà Ưu Nhu dựa lưng vào vách tường, cúc áo sơ mi trắng cởi ra mấy cái, trên da thịt lộ ra một vệt chói mắt.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Cô ta nhìn thấy tôi, lười biếng rũ mí mắt xuống, thờ ơ cài nút áo.

 

Tôi tức giận đến nỗi trước mắt tối sầm lại: "Sao cô lại ở đây?"

 

Cô ta đi tới trước mặt tôi, dùng vòng n.g.ự.c cỡ D của cô ta đẩy tôi một cái: "Phó Hằng bảo tôi tới."

 

Cô ta nhắc tới tên Phó Hằng lại khiến tôi bình tĩnh một chút.

 

Không thấy Phó Hằng.

 

Toilet này lớn như vậy, vừa rồi phòng khách tôi cũng xem qua, chứng tỏ Phó Hằng căn bản không có ở đây, cô ta vừa rồi chẳng qua là tự biên tự diễn.

 

Người phụ nữ này còn có thể kinh tởm hơn thế nữa không?

 

"Cút đi!" tôi chỉ vào cửa.

 

Cô ta lắc lắc m.ô.n.g khịt mũi: "Tôi muốn đi thì đi, cô quản được tôi sao?"

 

"Cô..." Tôi tức giận đến phát run cả người, nhìn trái nhìn phải, phát hiện pít-tông bồn cầu.

 

“Cút cho tôi." Tôi tiện tay xách lên ném về phía cô ta.

 

Cô ta khoa trương kêu to: "Cô làm gì vậy?”

 

Mẹ chồng tốt của tôi, Vương Á Như, không biết khi nào đã đi vào, bà ta há to miệng khi nhìn thấy bộ dạng của tôi: “Ưu Nhu là khách tôi mời tới, thực sự là một chút giáo dục cũng không có, người nhà họ Phó chúng tôi bị cô là mất mặt cả rồi."

 

Tôi hơi tiêu hóa không được lời của bà ta, Hà Ưu Nhu là khách của bà ta? Vậy rốt cuộc bà ta có biết quan hệ giữa người phụ nữ này và con trai bà ta hay không?

 

“Mẹ." Trăn Trăn rụt rè thò đầu ra từ sau lưng Vương Á Như.

 

Lòng tôi chua xót, chiếc pít-tông trong tay tôi rơi xuống đất.

 

Tôi là một người mẹ, tôi không muốn Trăn Trăn nhìn thấy tình cảnh chật vật lại xấu xí như vậy của mình.

 

Loading...