Tỉnh mộng - 20
Cập nhật lúc: 2025-03-14 13:29:43
Lượt xem: 202
Chuyện sau đó tôi không biết nhiều, chỉ mơ hồ cảm giác Giang Nhất Hàng ôm tôi chạy như bay, anh mặc áo sơ mi trắng, trên người có m.á.u của tôi.
Tôi có thai và suýt sảy thai.
Lúc tôi hoàn toàn tỉnh táo đã hơn tám giờ tối, mở to mắt thấy trước giường có một bóng dáng cao lớn, tôi không tự giác gọi: “A Hằng."
"Là tôi." Giọng nói trầm khàn, cứng rắn, uy nghiêm, không phải giọng nói trong trẻo của Phó Hằng.
"Giang Nhất Hàng, anh vẫn chưa đi sao?"
Nói ra lời này tôi liền hối hận, những năm này thực sự ngay cả nói cũng không biết nói, người ta cứu tôi, tôi lại cứng nhắc như vậy.
Anh lại nở nụ cười: "Mọi người đều nói em không có lương tâm, không ngờ em lại không có lương tâm đến mức này, tôi đi ai chăm sóc em?"
Lời nói của anh quen thuộc, thậm chí hơi mập mờ. Không, tôi nhất định là nghe lầm, tôi căn bản không quen biết anh, đúng không?
Tôi đấu tranh để đứng dậy.
Anh nhanh chóng giữ chặt tôi lại và nói: “Em đang làm gì vậy? Bác sĩ nói em cần nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa rồi rất nguy hiểm."
Thật sự, một loạt động tác cấp cứu vừa rồi tôi đều biết, nhưng đau đến không mở mắt ra được, hiện tại anh nói như vậy tôi tự nhiên cũng hiểu.
Tôi thấy vết m.á.u trên quần áo anh.
Anh là luật sư, dính m.á.u phụ nữ, có kiêng kị gì đặc biệt không?
Anh lại không rảnh chú ý đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi: “Em gọi điện thoại cho chồng em đi." Anh thực sự rất cẩn thận, có lẽ sợ bản thân mình gọi sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.
Tôi nói được, bảo anh về nhà nghỉ ngơi.
Anh cũng không miễn cưỡng, đưa chìa khóa xe cho tôi, nói vị trí xe rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng anh, đầu óc tôi nóng lên: “Giang Nhất Hàng, tôi xuất viện sẽ trả tiền thuốc men và tiền quần áo cho anh, còn nữa, cảm ơn anh."
Anh quay đầu nhìn tôi, cười cười, cũng không biết có ý gì.
Anh đi rồi, trong phòng bệnh trống rỗng chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi vuốt bụng, bỗng nhiên nhớ tới Trăn Trăn, tôi còn chưa đón Trăn Trăn.
Vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ở đầu giường ra, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của nhà trẻ Trăn Trăn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi gọi tới, cô giáo lại nói vì không liên lạc được nên đã gọi điện thoại cho cha Trăn Trăn, sau đó một người phụ nữ đón Trăn Trăn đi.
Tôi nhất thời nổi giận, chất vấn cô giáo vì sao lại tùy tiện cho người lạ đón con bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-mong-bcog/20.html.]
Cô giáo kia làm tôi sợ khóc, nói người là cha Trăn Trăn cử đến, còn nói Trăn Trăn biết cô ta, gọi cô ta là dì Hà.
Điện thoại tuột khỏi tay tôi.
Phó Hằng lại để Hà Ưu Nhu đi đón Trăn Trăn, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Hơn nữa biết tôi không đi đón con, hắn cũng không hỏi tôi đi đâu.
Tôi từ bỏ ý định gọi điện thoại cho hắn, dự định cứ như vậy tự sinh tự diệt trong bệnh viện.
Tôi thậm chí mang theo chút tâm lý tức giận, tự hỏi liệu vài ngày tôi không về nhà Phó Hằng có tìm tôi hay không.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi và khóc đau đớn trong giấc mơ.
Một đôi tay đang dùng sức vỗ vào mặt tôi, đánh thức tôi dậy, tôi nhìn thấy Hoàn Tử.
“Sao cậu lại tới đây?" Tôi lau nước mắt, hơi ngượng ngùng.
Hoàn Tử nhìn tôi, vành mắt hồng hồng, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Tôi tưởng cô ấy gặp chuyện gì, vội vàng nắm tay cô ấy: “Cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu sao?"
Hoàn Tử ôm lấy tôi: “Lang Lang, cậu ly hôn đi.”
Tôi không biết phải nói gì cho phải.
Hoàn Tử là một người thẳng thắn, không giữ được bí mật, hóa ra tối nay cô ấy thấy Phó Hằng cùng Hà Ưu Nhu và Trăn Trăn ăn cơm cùng nhau.
Cô ấy rất tức giận chụp ảnh định gọi điện thoại cho tôi, nhưng không ngờ là Giang Nhất Hàng lại gọi điện thoại cho cô ấy, nói tôi đang ở trong bệnh viện.
Lúc cô ấy chạy tới nhìn thấy tôi khóc, cô ấy quên mất rằng tôi vẫn đang mang thai và không thể không yêu cầu tôi ly hôn.
“Gửi ảnh cho tôi.”
Hoàn Tử do dự một chút, gửi tới.
Tôi mở Wechat, thấy được khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Hà Ưu Nhu, Trăn Trăn ở ngay bên cạnh cô ta, được cô ta đút kem, Phó Hằng ngồi đối diện, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người cô ta và Trăn Trăn.
Hay cho một nhà ba người!
Nhìn thấy khuôn mặt giống như người c.h.ế.t của tôi, Hoàn Tử hối hận: “Lang Lang, cậu đừng như vậy. Bây giờ cứ xem như Phó Hằng là bánh ngọt rơi trên phân chó là được, chúng ta không cần nữa."
Tôi không thể khống chế nước mắt, cũng không thể không hận sự nhu nhược của mình. Phó Hằng cảm thấy tôi yếu đuối có thể lấn át, hiện giờ ngay cả đứa con tôi mang thai mười tháng sinh ra cũng mang tới chỗ tiểu tam, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Hoàn Tử phát hiện tay tôi vẫn cầm ga giường, mạch m.á.u trên mu bàn tay sắp vỡ, cô ấy sợ hãi, khóc cầu xin tôi: "Lang Lang, cậu đừng như vậy, vì một người đàn ông như vậy không đáng."