Tỉnh mộng - 13
Cập nhật lúc: 2025-03-14 13:01:47
Lượt xem: 297
Chương 09. Kiểm tra cơ thể của tôi
Trong phòng có bảy tám người, nhìn thấy tôi đều ngẩng đầu lên.
Người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Tần Hạo, ánh mắt của anh ta giống như sao băng, nhìn về phía tôi.
Vạn Tử vội vàng tới ôm lấy cánh tay tôi: "Lang Lang, cậu đến rồi."
Tôi nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Hoàn Tử, cậu làm cái gì vậy?
Tôi luôn gọi Vạn Tử là Hoàn Tử. Không chỉ bởi nghe vui tai hơn mà cô ấy còn có một khuôn mặt tròn trịa.
Cô ấy liếc nhìn vào góc phòng rồi nói: "Giang Nhất Hàng đã về."
Tôi theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua, quả nhiên thấy được Giang Nhất Hàng với cái đầu trọc
Anh giơ tay lên, chào tôi một cách nhẹ nhàng.
Anh từng theo đuổi Hoàn Tử, nhưng khi đó Hoàn Tử cùng bạn của Phó Hằng là Thẩm Phong yêu c.h.ế.t đi sống lại, nên sau khi tốt nghiệp liền xuất ngoại.
Vừa về nước liền mời Hoàn Tử ăn cơm, chẳng lẽ lại muốn theo đuổi Hoàn Tử sao?
Trong đầu tôi còn rối loạn, đã được Tần Hạo kéo ngồi xuống.
Nhìn những người xung quanh, đều là bạn của Giang Nhất Hàng và Tần Hạo, tôi cũng không quen thuộc.
Có lẽ đây là nguyên nhân Hoàn Tử gọi tôi đến, cô ấy cũng không quen.
Bất quá đều là bạn học, mọi người uống vài ly rượu liền tán gẫu, bầu không khí cũng trở nên sôi nổi hơn.
Tần Hạo vẫn nhìn tôi, rót nước lột cua cho tôi.
Anh ta nhiệt tình như vậy tôi chịu không nổi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tần Hạo, tôi đã kết hôn."
Anh ta nhướng mày: "Tôi biết, nhìn lá gan của em xem.”
Đây không phải là vấn đề có gan hay không có gan, mà là vấn đề nhân phẩm, được chứ?
Hoàn Tử giải vây cho tôi, kéo tôi đổi vị trí, cô ấy nháy mắt với Tần Hạo: "Anh Hạo, tôi cũng muốn ăn cua."
Tuy rằng Tần Hạo giận cô ấy, nhưng vẫn lột cho cô ấy một miếng, nhưng lại chấm rất nhiều dấm chua.
Giang Nhất Hàng đưa cho tôi một tấm danh thiếp, tôi nhìn thoáng qua, liền phát hiện hai chữ luật sư.
Sao tôi quên mất anh học trường luật nhỉ.
Tôi cũng không nhìn kỹ chức danh của anh, chỉ xoắn xuýt hai chữ luật sư.
Làm luật sư có lẽ ánh mắt tương đối tinh tường, anh đột nhiên hỏi tôi: "Sao vậy, gần đây có vấn đề liên quan đến pháp luật à?"
Tôi muốn ly hôn không thể để Tần Hạo biết, lúc trước khi tôi kết hôn anh ta đã nghiến răng nghiến lợi nói tôi và Phó Hằng sẽ không lâu dài, tôi không cho anh ta xem chuyện cười của tôi.
Lúc đi toilet đi qua một phòng bao, vừa vặn nhân viên phục vụ mở cửa mang thức ăn lên, tôi theo bản năng nhìn thoáng qua bên trong.
Phó Hằng và Hà Ưu Nhu.
Đương nhiên không chỉ có hai người bọn họ, còn có bốn năm người có nam có nữ, nhìn quần áo của bọn họ, hẳn là đến từ các cơ quan chính phủ.
Người phụ nữ kia đang mời rượu, Phó Hằng đứng lên đoạt lấy uống, bốn phía vỗ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-mong-bcog/13.html.]
Tôi đặt tay bên cạnh tay cầm lên mở ra vài lần mới kìm chế được kích động muốn xông vào, lúc này nhân viên phục vụ đóng cửa lại, cô ấy quái dị nhìn tôi một cái.
Tôi cũng không biết mình làm thế nào để vào nhà vệ sinh.
Vốc một nắm nước lạnh tưới lên mặt, tôi cố gắng hòa tan nước mắt, giờ khắc này, tôi cảm thấy mình giống như một tên hề.
Người đàn ông kia nói cái gì, cho hắn cơ hội làm lại tất cả, hôm nay sẽ sa thải Hà Ưu Nhu, hắn coi tôi là đồ ngốc.
“Em không sao chứ?” Giọng nói nặng nề vang lên sau lưng tôi, tôi cầm khăn giấy quay đầu lại nhìn thấy Giang Nhất Hàng.
Anh đứng dựa lưng vào gạch men màu xanh xám, trong tay cầm một điếu thuốc.
Đàn ông đẹp trai đều thích giả bộ lạnh lùng như vậy sao?
Tôi lắc đầu, quay mặt dùng khăn giấy lau khô mặt, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn
Gương!
Trong gương rõ ràng chiếu ra ánh mắt hơi nheo lại của anh, đương nhiên cũng chiếu ra mắt thỏ đỏ lên của tôi.
Tôi không muốn quay lại nữa, Tần Hạo thấy nhất định sẽ hỏi dài hỏi ngắn.
Nhưng túi của tôi còn ở bên trong, có nên nhờ Hoàn Tử đưa về cho tôi hay không.
Không biết từ lúc nào Giang Nhất Hàng đã đứng ở sau lưng tôi, dang tay đỡ tôi: “Quay lại đi, không sao đâu."
Anh nhìn thấu tất cả sao?
Có lẽ giọng nói trầm ấm của anh rất có cảm giác mệnh lệnh, tôi theo anh quay lại.
Sau khi tôi ngồi xuống liền cúi đầu, còn anh chủ động đi uống rượu với Tần Hạo, Tần Hạo không có thời gian chú ý đến tôi.
Hoàn Tử lại phát hiện, cô ấy nhỏ giọng hỏi tôi: “Sao vậy?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn Wechat cho cô ấy.
Hoàn Tử cầm lấy điện thoại nhìn, sau đó mở to hai mắt thật lâu không nhúc nhích.
Tin nhắn tôi gửi cho cô ấy là: [Phó Hằng ngoại tình].
Hoàn Tử mất cảm giác thèm ăn, thỉnh thoảng nhìn tôi, tôi vẫn khỏe, uống một chút canh, tùy tiện ăn chút gì đó.
Hoàn Tử còn chưa ăn xong đã xin phép rời đi, Tần Hạo lập tức đuổi theo để tiễn chúng tôi.
Tần Hạo uống rượu, trên mặt không hơi dấu hiệu nào của rượu, nhưng trên người lại có mùi rượu.
Tôi không cho anh ta tiễn, nói chúng tôi đi bắt xe.
Tất nhiên là anh ta không nài nỉ nhưng vẫn đi cùng chúng tôi ra đón taxi.
Một lát sau có một chiếc xe tới, Hoàn Tử lên xe trước.
Tôi vừa muốn lên xe, bỗng nhiên nhìn thấy Phó Hằng và mấy người kia từ cửa khách sạn đi ra.
Hắn và Hà Ưu Nhu sóng vai nhau, bắt tay một người đàn ông lớn tuổi.
Hắn cũng nhìn thấy tôi.