TÌNH MẪU TỬ NGHẸT THỞ - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-10-24 23:49:11
Lượt xem: 817
5
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, mẹ tôi bảo rằng đã làm thủ tục chuyển trường cho tôi.
Tôi trân trân nhìn bà ấy.
Bà ấy bỗng khóc nức nở: “Tao đã nhịn ăn nhịn mặc, chịu biết bao khổ sở chỉ để nuôi mày khôn lớn. Có thể bây giờ mày ghét tao, nhưng sau này mày sẽ hiểu tao làm tất cả vì mày! Tao là người yêu mày nhất trên đời, tao có thể hại mày sao?”
Bà ấy ôm tôi khóc nức nở, kể lể những đau khổ mà bà phải chịu khi nuôi tôi: những lúc khó khăn nhất bà chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày, làm 3 công việc một lúc, thậm chí bị xuất huyết dạ dày nhưng vẫn không dám nghỉ ngơi.
“Mẹ nghiêm khắc với con chỉ vì không muốn con phải chịu khổ giống mẹ.”
Nghe những lời đó, tôi cảm thấy vô cùng hối hận và nước mắt trào ra.
Lúc ấy, tôi nghĩ rằng mọi khổ đau của mẹ đều do tôi gây ra.
Tôi thề sẽ học hành chăm chỉ, cố gắng hết mình để đáp ứng kỳ vọng của bà.
Nhưng vào những đêm khuya, tôi chìm trong đau khổ và chỉ có thể xả cơn uất ức bằng cách dùng lưỡi d.a.o cứa vào cổ tay.
Khi đó, cổ tay tôi đầy những vết sẹo, và người mẹ “quan tâm nhất” của tôi không hề nhận ra.
Khi lớn lên, tôi mới hiểu rằng đó là “giáo dục bằng sự hy sinh”.
Cha mẹ dùng sự hy sinh của mình để trói buộc cuộc đời con cái, khiến chúng sống trong cảm giác tội lỗi và tự trách mãi mãi.
Những đứa trẻ bị cảm giác tội lỗi bao vây sẽ thường xuyên kìm nén bản thân, chịu đựng áp lực tâm lý nặng nề.
Hôm nay, tôi cuối cùng đã hiểu ra rằng, nỗi khổ của bà ấy không phải do tôi gây ra, mà nỗi khổ của tôi chính là do bà ấy gây nên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-mau-tu-nghet-tho/chuong-5.html.]
Tiếng cãi vã của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của hàng xóm.
Cửa lớn không khóa, bà Trương nhà bên cạnh và con dâu lao vào, kéo tôi ra.
Mẹ tôi ôm lấy gương mặt sưng đỏ, khóc nức nở: “Giết người rồi! Con gái ruột của tôi muốn g.i.ế.c tôi!”
Tôi ôm lấy bà Trương, nước mắt tuôn trào không ngừng: “Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến rồi! Có một bà già điên chiếm nhà chúng ta, còn ngủ trên giường của mẹ nữa! Mau báo cảnh sát! Nhanh báo cảnh sát đi!”
Bà Trương là hàng xóm cũ của chúng tôi, rất hiểu những gì mẹ tôi đã làm.
Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần bị mẹ phạt quỳ và bỏ đói, bà Trương đã lén lút đưa cho tôi chút bánh bao.
Bà Trương và con dâu nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, tôi tiếp tục nói như kẻ mất trí: “Mẹ ơi, điện thoại đâu rồi? Nếu không báo cảnh sát, bà già đó sẽ chạy mất!”
Bà Trương nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Mẫn Mẫn, nhìn bà này, bà là bà Trương đây! Người đang nằm trên giường mới là mẹ của con.”
Tôi ngồi phịch xuống đất, mơ hồ nhìn xung quanh: “A, tôi đang ở đâu? Tôi là ai?”
Giấy tờ khám bệnh và thuốc trong túi vương vãi khắp nơi.
Con dâu của bà Trương nhặt lên, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng ngay lập tức: “Mẫn Mẫn mắc chứng tâm thần phân liệt rồi.”
Bà Trương thở dài, như thể bà đã sớm đoán trước kết cục này.
Bà nhìn tôi an ủi, nói nhẹ nhàng: “Mẫn Mẫn, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, để bà nói chuyện với mẹ con một chút.”
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn bước vào phòng, khẽ khàng đóng cửa lại, nhưng tai tôi vẫn áp sát cửa, lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.
Bà Trương hạ giọng: “Tào Quân, Mẫn Mẫn bệnh nặng rồi, trầm cảm nặng và còn bị tâm thần phân liệt. Bà không thể ép nó thêm nữa.”
Giọng mẹ tôi vẫn sắc bén: “Nó bị bệnh cái gì? Ăn ngon uống sướng, không phải làm việc, lại có nhà ở. Nó có gì để mà trầm cảm? Tôi mới là người phải trầm cảm, sinh ra đứa con vô dụng, tôi làm lụng vất vả, dành dụm từng đồng cho nó, giờ tôi lại còn bị liệt trên giường. Nó có gì mà đòi bệnh? Chỉ là rảnh rỗi quá thôi!”