Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH MẪU TỬ NGHẸT THỞ - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2024-10-24 23:47:49
Lượt xem: 757

2

 

Tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, bố tôi là người nghiện cờ bạc, đã bỏ đi nhiều năm không có tin tức.

 

Mẹ tôi luôn nói với tôi rằng nuôi tôi lớn lên thật không dễ dàng gì.

 

Tôi cố gắng học tập, được nhận vào làm trong một công ty lớn, làm việc cật lực để giữ vững vị trí.

 

Mẹ nói bà ở quê rất nhớ tôi và quyết định lên sống cùng tôi.

 

Bà tự mình đến thành phố lớn, tôi không cãi được đành để bà ở lại.

 

Mới sống cùng nhau được hai tháng, bà biết tôi có bạn trai liền phản đối kịch liệt.

 

Bà nói bạn trai tôi là người tỉnh ngoài, nếu tôi cưới anh ấy, tôi sẽ rời xa mẹ.

 

Bà muốn tôi cưới một người đàn ông giàu có trong vùng, như vậy bà có thể hưởng phúc cùng tôi.

 

Tôi buồn bã nói với bà: “Mẹ ơi, con đâu quen biết ai giàu có đâu. Hơn nữa, mẹ nghĩ người ta sẽ để mắt đến con sao?”

 

Tôi đã hứa với bà rằng tôi sẽ không lấy chồng xa, tôi và bạn trai sẽ cố gắng ở lại thành phố lớn.

 

Tuy nhiên, bà vẫn không chịu, thậm chí còn đến công ty tôi làm loạn, khiến tôi không thể chịu đựng nổi nữa và phải để bà quay về quê.

 

Một ngày nọ, khi tôi đang tăng ca ở công ty, tôi nhận được cuộc gọi từ quê.

 

Mẹ tôi bị ngã gãy xương sống, liệt nửa người trên.

 

Tôi vội vàng trở về quê, ôm mẹ khóc lóc.

 

Tôi hối hận vì đã để bà về quê, dẫn đến việc bà bị liệt.

 

Bà khóc và van xin tôi đừng rời xa bà nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-mau-tu-nghet-tho/chuong-2.html.]

Vì lo lắng cho sức khỏe và tinh thần của bà, tôi buộc phải từ bỏ công việc trong mơ và chia tay bạn trai, quay về sống ở thị trấn nhỏ của quê nhà.

 

Nhìn lại năm năm đã qua, chắc chắn bà nghĩ rằng bà đã hoàn toàn kiểm soát được tôi.

 

Tôi đã mất đi người bạn trai yêu thương nhất, mất công việc mà tôi hằng ao ước, và mỗi ngày đều quanh quẩn chăm sóc mẹ. 32 tuổi, tôi chẳng còn gì trong tay.

 

Đôi tay tôi đầy vết nứt, khô ráp như giấy nhám.

 

Để tiết kiệm tiền, tôi thậm chí không dám đi tiệm cắt tóc, tóc tôi rối tung như bị chó gặm.

 

Tôi không dám mua cho mình một bộ quần áo mới, đi chợ chỉ dám chọn mua những bó rau gần héo để được giá rẻ.

 

Hiện tại, tôi chẳng khác gì một người ngoài 40 tuổi, khuôn mặt đầy dấu vết của thời gian.

 

Suốt năm năm qua, tôi đã sống một cuộc đời như thế nào?

 

Lúc này đây, tôi như tỉnh ngộ. Tôi sẽ không để mình bị lừa dối, bị điều khiển nữa!

 

—------------

 

Sáng hôm sau, mẹ tôi vừa mở mắt đã thấy tôi đứng bên giường.

 

Bà giật mình, chân run rẩy một chút nhưng chính bà cũng không nhận ra điều đó.

 

“Sao đứng đấy làm gì sớm vậy?” Bà có vẻ khó chịu hỏi.

 

“Mẹ ơi, mẹ đã lừa dối con đúng không?”

 

Bà sững người, nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Tự nhiên hỏi chuyện đó làm gì?”

 

Tôi nghẹn ngào: “Mẹ, nếu mẹ đã lừa con, bây giờ nói ra vẫn còn cơ hội để bù đắp.”

 

Bà ấy thoáng chút bối rối, nhưng ngay lập tức thể hiện vẻ cao thượng đạo đức: “Mẹ đã từng lừa trời, lừa đất, nhưng chưa bao giờ lừa con. Mẹ đã dành cả đời vì con, một mình nuôi con lớn, đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, bị mọi người khinh bỉ. Mẹ đã từ bỏ rất nhiều cơ hội tái hôn chỉ để chăm lo cho con. Cả cuộc đời mẹ đã bị lãng phí vì con! Giờ đây, con dám nói với mẹ như vậy? Có phải con không muốn chăm sóc mẹ nữa không?”

 

Loading...