Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH MẪU TỬ NGHẸT THỞ - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-10-24 23:51:37
Lượt xem: 945

10

 

Đột nhiên, cánh cửa bị đá tung ra.

 

Bà Trương dẫn theo vài cảnh sát lao vào. Cảnh tượng họ nhìn thấy là tôi bị trói chặt vào cột giường, còn mẹ tôi đang cầm dao, m.á.u chảy từ tay và chân.

 

Bà Trương chỉ tay vào mẹ tôi hét lớn: “Đồng chí, chính là bà ấy! Bà ấy đã phát điên!”

 

Mẹ tôi lớn tiếng phản đối: “Đây là nhà tôi! Các người đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp!”

 

Cảnh sát nhanh chóng tước d.a.o khỏi tay mẹ tôi và khống chế bà xuống đất.

 

Tôi được thả ra khỏi dây trói, ngồi dậy nói với cảnh sát: “Cảnh sát ơi, mẹ tôi đã điên rồi! Bà ấy cần được đưa vào bệnh viện tâm thần!”

 

Mặt mẹ tôi bị ép sát xuống đất, nhưng bà vẫn điên cuồng hét lên: “Tao điên ư? Tao có điên đâu! Tao bình thường! Con bé này mới điên, nó mới là kẻ điên!”

 

Tôi lấy ra đoạn video giám sát, chứng minh rằng mẹ tôi đã giả vờ liệt suốt bao năm, và một người bình thường sẽ không làm những chuyện như thế này.

 

Hàng xóm tụ tập xung quanh chứng kiến.

 

Mọi người đều làm chứng rằng mẹ tôi đã phát điên. Không chỉ giả liệt, gần đây bà còn định dẫn con gái lên sân thượng để cùng tự tử.

 

Cuối cùng, tôi đã có thể đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần.

 

Bà không chịu hợp tác trong quá trình điều trị, gặp ai cũng cắn, uống thuốc thì nôn ra.

 

Bác sĩ nói với tôi rằng tình trạng của bà rất nghiêm trọng, cần phải có sự giám sát đặc biệt.

 

Tôi đã trả tiền viện phí cho bà trong năm năm tới, dù sao đó cũng là tiền của bà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-mau-tu-nghet-tho/chuong-10.html.]

Bà vẫn có lương hưu, và miễn là bà còn sống, số tiền đó sẽ đủ để trang trải chi phí điều trị.

 

Tôi đến thăm mẹ lần cuối.

 

Bà bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, tóc tai bù xù như tổ quạ, ánh mắt đờ đẫn vô hồn.

 

Qua song sắt, bà chú ý đến tôi và ngẩng đầu lên.

 

Bà lao vào tôi như một con quỷ dữ, nhưng bị khóa chặt vào ghế, không thể cử động.

 

Bà gào thét mắng tôi bất hiếu, gọi tôi là đồ vong ân bội nghĩa, và trách móc tôi không cứu bà ra.

 

Bà đã dùng hết những lời lẽ độc ác nhất để nguyền rủa tôi.

 

Nhưng tôi đã không còn quan tâm nữa.

 

Tôi bình tĩnh nói: “Mẹ à, mẹ thực sự đã bị bệnh rồi. Từ khi con sinh ra, mẹ đã bị bệnh. Đây là lần cuối cùng con đến thăm mẹ. Mẹ có muốn kết thúc cuộc đối thoại của chúng ta như thế này không?”

 

Những lời nguyền rủa của bà lập tức dừng lại.

 

Nhận thấy những lời đó không còn tác dụng với tôi, bà bắt đầu hoảng sợ, hạ giọng van xin: “Mẫn Mẫn, con biết mẹ không bệnh mà. Tất cả đều là do bà thầy bói kia, con hãy đi báo cảnh sát bắt bà ta, bà ta mới là thủ phạm chính!”

 

Tôi lắc đầu: “Mẹ à, mẹ vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình sao?”

 

Ánh mắt bà trở nên khẩn thiết, như thể bà vừa nhận ra điều gì, van lơn: “Mẹ biết mẹ sai rồi. Mẹ không nên giả liệt, không nên mắng con, không nên ném con mèo đi. Nhưng Mẫn Mẫn à, mẹ cũng là lần đầu làm mẹ mà, mẹ không có kinh nghiệm. Mẹ phải một mình nuôi con khôn lớn, nên mẹ phải nghiêm khắc với con. Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con!”

 

Nghe đến đây, tôi cảm thấy buồn nôn: “Nhưng mẹ ơi, mẹ từng là một đứa trẻ mà. Mẹ đã trải qua thời thơ ấu, tuổi thiếu niên, tuổi thanh xuân, mẹ biết rõ cảm giác khi sống với cha mẹ là như thế nào. Mẹ hiểu con cái sợ gì, ghét gì. Mẹ luôn biết rằng mẹ đang bắt nạt con. Mẹ chỉ dùng cái cớ ‘lần đầu làm mẹ’ để sau mỗi lần bắt nạt con, mẹ tự tha thứ cho mình ngay lập tức.”

 

“Mẹ nghĩ rằng việc sinh ra con đã khiến con mắc nợ mẹ. Mẹ hạ thấp con nhưng lại không cho phép con xem thường bản thân mình. Mẹ mong con bay cao nhưng lại sợ con bay quá xa khỏi tầm kiểm soát của mẹ. Mẹ bẻ gãy đôi cánh của con nhưng lại trách con không thể đưa mẹ đến thành công.”

 

Loading...