Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Huống Khó Xử Tại Văn Phòng Giới Thiệu Việc Làm - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:15:15
Lượt xem: 153

Tôi được trợ cấp ba tháng thất nghiệp. Mỗi tháng tôi phải đến trung tâm một lần để thông báo. Có nghĩa là, tôi sẽ còn gặp lại Nam ít nhất ba lần nữa.

 

Lúc này, tôi đang ngồi trước à hình laptop, nhìn chằm chằm vào khung ảnh đại diện của Nam.

 

Trong ảnh, anh ta đang cầm cốc cà phê, chill chill ngắm đường phố.

 

Anh ta vừa thay ảnh này nửa ngày trước, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ.

 

Hình như Nam cố tình thay ảnh đại diện để tôi có thể ngay lập tức nhận ra anh ta.

 

Tôi vào khung chat, dự định gửi đi lời xin lỗi mà mấy năm trước vẫn chưa kịp nói ra, lời xin lỗi muộn màng ấy khiến mấy năm nay khi nhớ lại luôn khiến tôi bứt rứt không yên.

 

Đang trầm tư suy nghĩ câu mở đầu, đột nhiên khung chat hiện lên thông báo bên kia đang soạn tin nhắn.

 

Tôi hồi hộp nhìn chằm chằm vào dấu ba chấm đang nhảy nhót kia, giống như trái tim tôi, cũng đang nhảy lên liên hồi.

 

"Em ngủ chưa?"

 

Tôi mím môi, nhanh chóng gõ chữ.

 

"Vẫn chưa."

 

Thấy quá cộc lốc, tôi nhanh chóng bổ sung.

 

"Tôi chưa buồn ngủ. Còn anh?"

 

Nam cũng rất nhanh nhắn lại.

 

"Anh cũng chưa. Đã lâu không gặp em, dạo này ổn chứ."

 

Kèm theo đó là một cái icon khuôn mặt ngại ngùng.

 

Kì lạ là lần này, tôi lại không có cảm giác anh ta đang cười nhạo mình. Cũng có lẽ không đối diện trực tiếp, nên tôi không bị căng thẳng như ban sáng.

 

Tôi đột nhiên có chút cảm giác uất ức khó hiểu.

 

"Tôi ổn, còn anh?"

 

"Mà sao anh có số của tôi."

 

Nhắn xong, tôi chợt thấy bản thân hỏi một câu quá ngớ ngẩn. Định tìm một câu hỏi chữa ngượng thì anh đã nhắn lại.

 

"Vậy mà sáng nay có người tỏ ra không quen anh đấy."

 

Tôi bật ngửa người. Mặt nóng bừng.

 

Cuối cùng, cũng không biết tôi và Nam lấy đâu ra chuyện mà nói với nhau đến hai giờ đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-huong-kho-xu-tai-van-phong-gioi-thieu-viec-lam/chuong-6.html.]

 

Chỉ biết lúc ấy, tôi đi ngủ mà trên miệng vẫn treo nụ cười.

 

Mấy ngày sau đó, tôi và anh thường xuyên nói chuyện, hợp nhau đến lạ lùng.

Tầm tuổi này, tôi hiểu anh đang có ý tán tỉnh mình, và tôi không hề phản cảm.

 

Tôi đã theo mẹ học quản lý cửa hàng đồ khô, không làm thì thôi, vừa bắt tay vào làm tôi nhận ra việc kinh doanh của mẹ cũng khá ổn.

 

Bà vừa bán ở chợ, vừa đăng kí bán trên sàn điện tử nên khá bận rộn.

 

Lúc này, mẹ tôi vừa kiểm hàng vừa cười cười nhìn tôi, tôi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt này, khó hiểu.

 

"Mẹ hôm nay nhìn con lạ thế?"

 

Mẹ tôi vẫn tủm tỉm.

"Có đối tượng rồi à?"

 

Tôi giật nảy mình.

 

Mẹ tôi hiếm hoi giữ nét mặt ôn hòa với tôi, bà cười.

 

"Tầm tuổi này nếu có đối tượng thì kết hôn cũng được rồi, đừng có kén chọn quá."

 

Nếu bình thường tôi đã giật đùng đùng lên phản đối, nhưng lần này tôi im lặng, trong đầu nhớ tới một dáng người cao lớn, mặt bất giác nóng lên. 

 

"Nếu là anh ấy, hình như cũng rất ổn."

 

Nửa tháng sau, tôi nhận khoản trợ cấp thất nghiệp đầu tiên.

 

Tôi gửi số tiền vừa nhận được vào tài khoản tiết kiệm, sau đó vào zalo tìm đến cuộc trò chuyện với Nam.

 

Sau một chút do dự, tôi lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho anh.

 

Buổi trưa ít khách, tôi đang ngẩn người nằm trên võng thì nhận tin nhắn từ anh ấy.

 

"Anh muốn gặp em."

 

Lòng tôi xao xuyến kì lạ.

 

Thế nhưng tin nhắn gửi đi cho anh lại là.

 

"Anh... Vẫn độc thân chứ?"

 

Bên kia im lặng hồi lâu, lòng tôi chùng xuống.

 

"Xin lỗi, vừa rồi anh có cuộc gọi."

 

"Anh chưa có người yêu, càng không có vợ. Vậy có thể gặp em được rồi chứ?"

Loading...