Tình đơn phương không một lời: Trớ trêu thay lại thích em - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-10 15:13:16
Lượt xem: 183
Anh ta chỉ "diễn" thôi mà cũng có nhiều người đi theo như vậy, tôi đi chụp cho Tiêu Mộ Viễn vài tấm ảnh hậu trường thì đã sao nào.
Vì vậy, tôi lập tức từ bỏ ý định về nhà, bắt xe đến bến xe khách.
Từ lúc tôi mua vé xe khách đến huyện lỵ, mọi chuyện đều diễn ra rất suôn sẻ, tôi cứ tưởng vận may của mình khá tốt.
Ai ngờ được là đi được nửa đường núi thì trời mưa!
Một ngày tốt lành
Ở đây sóng điện thoại chập chờn, tôi định vị cũng rất khó khăn, một trận mưa bất ngờ ập đến khiến tôi hoàn toàn suy sụp.
Trời sắp tối rồi, pin điện thoại cũng chỉ còn 30%.
Tôi còn đang kéo theo một chiếc vali, thật sự cảm thấy mình sắp c.h.ế.t ở đây rồi.
Kết quả, "nhà dột lại gặp mưa đêm", lúc lên dốc tôi lại giẫm phải một hòn đá lăn, cả người ngã nhào xuống đất.
Tôi lập tức òa khóc, tại sao tôi lại nghĩ quẩn muốn đến cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ.
Bây giờ gọi điện thoại cho bố mẹ, tôi cũng không biết nên bảo ai đến đón đây.
Ngay khi tôi định báo cảnh sát, tôi đột nhiên nhớ đến Tiêu Mộ Viễn.
Thế là tôi vội vàng đăng nhập Weibo, mở hộp thư, nhanh chóng sao chép số điện thoại, thêm Wechat của anh ấy.
Sợ anh ấy không biết tôi là ai, tôi còn chu đáo ghi chú là "Chị gái duy nhất của Thẩm Trác".
Rất nhanh sau đó, anh ấy đã đồng ý lời mời kết bạn của tôi, còn gửi một dấu chấm hỏi qua.
Nhưng tôi không có cách nào giải thích rõ ràng cho anh ấy, đành phải gửi định vị qua.
"Thái tử điện hạ, mau đến cứu mạng con cún nhỏ này với."
Một lúc sau, tôi cứ ngỡ mình bị ảo giác, vậy mà lại nghe thấy tiếng máy cày, hơn nữa còn ngày càng đến gần, tôi vội vàng nép sang ven đường, vậy mà thật sự là máy cày.
Tiêu Mộ Viễn nhảy xuống khỏi xe, sải bước đi về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, anh ấy lập tức cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người tôi.
Giọng điệu còn rất dịu dàng hỏi tôi: "Sao lại ra nông nỗi này?"
Có lẽ là hiệu ứng cầu treo, rõ ràng tôi và Tiêu Mộ Viễn chẳng quen biết gì nhau.
Nhưng tôi vẫn nhịn không được nhào vào lòng anh ấy, khóc lóc thảm thiết.
"Tiêu Mộ Viễn, có phải anh khắc với tôi không, vận may của tôi chưa bao giờ nào tệ như vậy."
Chân tôi bị bong gân, Tiêu Mộ Viễn cũng giống như hôm đó ở địa điểm tổ chức sự kiện, ôm tôi lên máy cày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-don-phuong-khong-mot-loi-tro-treu-thay-lai-thich-em/chuong-5.html.]
Điểm khác biệt duy nhất là, Tiêu Mộ Viễn bây giờ ăn mặc thế này, càng giống con trai ngốc của nhà địa chủ hơn.
Tôi hỏi anh ấy: "Có phải đây là lần đầu tiên anh đi máy cày không?"
Tiêu Mộ Viễn lấy trong túi ra một gói khăn giấy đưa cho tôi, bảo tôi lau mặt.
Anh ấy nói: "Tôi đã đi mấy ngày nay rồi, còn học lái được nữa, nhưng vẫn chưa thành thạo lắm."
Tôi ồ một tiếng: "Có phải tôi làm phiền đến anh rồi không?"
Anh ấy xoa đầu tôi: "Em không quản ngại đường xá xa xôi đến chụp ảnh tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với em chứ."
6.
Môi trường quay phim thật sự rất gian khổ, đoàn phim đều ở nhờ nhà dân trong thôn, còn có cả những căn nhà cũ không có người ở.
Điều đáng xấu hổ là, tôi đến đây đột ngột như vậy, cũng không thể dọn ra được phòng cho tôi ở.
Tiêu Mộ Viễn trực tiếp bế tôi vào phòng anh ấy.
"Em ngủ trong phòng anh trước đi, anh ra ngoài chen với đạo diễn."
Tôi ngại ngùng vô cùng, nhỏ giọng hỏi anh ấy: "Như vậy có ổn không?"
Tiêu Mộ Viễn đột nhiên ghé gần tôi: "Nhưng hai chúng ta chen chúc trong một phòng thì càng không ổn hơn đúng không?"
Nói xong, anh ấy xách phích nước nóng và chậu vào, đổ đầy một chậu nước nóng.
Dùng tay thử nhiệt độ nhiều lần, sau đó mới đặt trước mặt tôi.
"Ngâm chân một chút sẽ đỡ mệt, đi đường xa như vậy, ngày mai chân em sẽ bị đau đấy."
Tôi không muốn để anh ấy xem thường mình, cố ý ra vẻ kiên cường: "Trước đây em từng theo Thẩm Trác đi bộ mười mấy cây số đấy."
Anh ấy như thể nghe thấy chuyện cười vậy.
"Anh thấy rồi đấy, lúc đó anh còn đang nghĩ, cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại mù mắt thế nhỉ?"
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: "Anh chú ý lời nói của mình một chút đấy, cẩn thận tôi ghi âm lại đăng lên mạng."
Có lẽ là do tôi quá mệt mỏi, nên ngủ một mạch đến tận mười mấy giờ mới dậy.
Trong sân yên ắng, Tiêu Mộ Viễn đã đến phim trường rồi.
Tôi rửa mặt mũi qua loa, đeo máy ảnh lên rồi ra ngoài.
Cảnh đang quay không phải của Tiêu Mộ Viễn.