Tình Đã Phai - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-11 15:03:00
Lượt xem: 205
10
Chúng tôi kết thúc trong sự không vui.
Sau ngày đó, mỗi ngày đều có một bó hoa cúc cam Barbie được gửi đến văn phòng của tôi.
Trên thẻ thường chỉ có vài từ.
"Nhớ em."
"Xin lỗi."
"Anh yêu em."
Dù không có tên, nhưng tôi nhận ra đó là chữ viết của Chu Chí Dã.
Các đồng nghiệp đều trêu chọc: "Chồng của Đường Nhược thật hiếm có, lãng mạn như thế đấy."
"Đúng thế, kết hôn nhiều năm mà vẫn như đang yêu nồng cháy."
Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì, ôm hoa vào văn phòng.
Dù sao thì đó là chuyện riêng của tôi, không cần phải nói ra với người ngoài.
Những bông hoa chắc chắn đã được chọn từ sáng sớm, cánh hoa cam, tươi sáng và ướt đẫm.
Ở quê tôi không có những bông hoa đẹp như vậy. Khi tôi về nhà họ Chu, lần đầu tiên nhìn thấy chúng trên đường phố, tôi không thể rời mắt.
Chu Chí Dã đã để ý và lặng lẽ chép bài tập hộ người khác suốt một tháng để có đủ tiền mua một bó hoa cho tôi.
Cái hoàng hôn mang ánh sáng ấy, Chu Chí Dã lúc còn trẻ như thể mang cả ánh hoàng hôn đó đến cho tôi.
Bó hoa đó tôi đã âm thầm giữ trong phòng cho đến khi héo rũ, tôi không nỡ vứt đi.
Sau này, vào mỗi dịp kỷ niệm, Chu Chí Dã lại mua một bó hoa như vậy đặt trong nhà.
Tôi lấy thẻ trong hoa ra, ném vào thùng rác, rồi cắm hoa vào bình.
Người sai, nhưng hoa thì không có lỗi.
Sau khi cắm xong hoa, tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Chu Chí Dã.
"Anh không cần làm những việc vô ích này, nếu thỏa thuận ly hôn đã ký xong thì báo cho tôi, chúng ta cùng đến cơ quan hành chính để nhận giấy chứng nhận ly hôn."
Không biết có phải anh ta không thấy tin nhắn hay không, mà anh ta không trả lời tôi.
Chu Chí Dã mãi không chịu ký tên.
Tôi đã thu thập tất cả chứng cứ về anh ta và Mục Thanh Thanh, sau đó tổ chức lại và định gửi trực tiếp cho anh ta.
Tôi không muốn dây dưa quá nhiều, chỉ muốn dùng cách nhanh nhất để kết thúc mối quan hệ này.
Sau giờ làm, về nhà, tôi thấy Chu Chí Dã ngồi trước cửa căn nhà tôi thuê.
Anh ta không còn vẻ ngoài lịch lãm như xưa, râu chưa cạo, quần áo nhăn nhúm.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu lên nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-da-phai/chuong-6.html.]
Khi thấy tôi, mắt anh ta bỗng sáng lên.
"Vợ à, em về rồi à."
"Đừng gọi tôi như vậy, tôi không chịu nổi."
"Vợ à, em..."
Chu Chí Dã định gọi thêm lần nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt của tôi, anh ta lại ngậm miệng.
Anh ta từ từ đứng dậy, tiến lại muốn nắm tay tôi, nhưng lại phát hiện tay mình bị dính bụi.
"Nhược Nhược, anh biết lần này là anh sai rồi, nhưng anh thật sự chưa từng thích Mục Thanh Thanh, cũng không làm gì có lỗi với em, em tha lỗi cho anh một lần được không?"
Tôi không nói gì, lấy những bức ảnh trong túi ra và đưa cho anh ta.
Toàn là những bức ảnh anh và Mục Thanh Thanh chụp chung.
Thực ra, những bức ảnh này không quá táo bạo, phần lớn là Mục Thanh Thanh thân mật khoác tay Chu Chí Dã, còn thân mật hơn nữa thì là ôm nhau.
Đó là khi Chu Chí Dã "mất trí nhớ", trong thời gian anh ta là bệnh nhân của Mục Thanh Thanh, cô ta là bác sĩ chính của anh, đã đề xuất phương pháp điều trị là tái hiện lại những hình ảnh sâu sắc trong ký ức, điều này rất có ích cho việc phục hồi trí nhớ.
Nhưng lúc đó, anh ta vẫn kiên quyết nói Mục Thanh Thanh mới là vợ anh, nên mọi nhân vật nữ trong các sự kiện đều bị thay thế bằng cô ta.
Tôi, với tư cách là người ngoài, giờ đây không thể nhớ rõ khi ấy mình đã chụp những bức ảnh này với tâm trạng gì.
Không biết là để cho vở kịch thêm phần chân thật, hay là vì anh ta chê tôi bẩn, mà ngay cả một cái ôm cũng khiến anh ta cảm thấy ghê tởm.
"Chu Chí Dã, khi anh nắm tay người khác, ôm người khác ở nơi chúng ta từng học, nơi chúng ta thề nguyện, anh nghĩ tôi có cảm thấy anh bẩn không?"
"Người bẩn không phải là tôi, là các người, là trái tim của các người."
Anh ta lao tới ôm tôi.
"Xin lỗi, xin lỗi, Nhược Nhược, xin lỗi."
Tôi để mặc anh ta ôm tôi.
"Thời gian qua tôi thường nghĩ, trước kia anh yêu tôi đến vậy, sao bây giờ lại diễn như không yêu dễ dàng đến vậy? Sau mới hiểu, nếu từ đầu đã không yêu, sao phải diễn làm gì?"
"Không phải vậy, anh yêu em mà, làm sao anh có thể không yêu em được, bao nhiêu năm qua, chỉ có em ở bên anh, làm sao anh có thể không yêu em?"
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi lên da tôi, nhưng trong lòng tôi không còn cảm giác đau lòng.
Đúng vậy, từ khi Chu Chí Dã bốn tuổi được ba mẹ tôi nhận nuôi, cho đến nay đã hai mươi sáu tuổi, anh ta gần như chiếm trọn cuộc đời tôi.
Nhưng người trước mặt tôi giờ đây, đã không còn là chàng trai từng nói rằng có anh ta là có nhà nữa.
Chàng trai yêu tôi, Chu Chí Dã đó, đã sớm bị sự nghi ngờ trong lòng anh ta giec chec.
Tôi giơ tay ôm nhẹ anh ta một cái, nhẹ nhàng nói:
"Nhưng em không yêu anh nữa, A Dã."
Tôi rút tay ra, quay lưng bước vào trong nhà.
Ngoài cửa, Chu Chí Dã khóc nức nở.