Tình Đã Phai - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-11 15:00:36
Lượt xem: 201
5
Cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện xin nghỉ phép với sếp.
Sau đó, liên lạc với cô bạn thân Lâm Lại nhờ đi cùng đến bệnh viện.
Lâm Lại làm tự do, nên chỉ cần một cuộc gọi là cô ấy lập tức có mặt.
Đến bệnh viện, cô ấy mới biết tôi định p h á t h a i.
Lâm Lại sốt sắng vô cùng.
"Tại sao? Cậu chẳng phải luôn muốn có một đứa con sao?"
Kết hôn năm năm, vì phải đối mặt với những cuộc đấu đá nội bộ Chu gia tôi và Chu Chí Dã vẫn chưa có con.
"Chẳng lẽ là do vụ Chu Chí Dã mất trí nhớ à? Bây giờ mình sẽ đi tìm anh ta. Chỉ vì một lý do vớ vẫn như mất trí nhớ mà có thể trốn tránh trách nhiệm được sao?"
Tôi kể qua loa chuyện hôm qua cho Lâm Lại nghe.
Cô ấy nghe xong liền nổi đóa.
"Mẹ nó, Chu Chí Dã đúng là đồ khốn. Đây chẳng phải là ngoại tình sao?
"Nếu không phải vì cái nhà họ Chu chec tiệt đó, cậu làm sao bị b ắ t c ó c?"
Lâm Lại vừa nói vừa nghẹn ngào.
"Cổ tay cậu có một vết sẹo dài như vậy, chẳng phải là vì anh ta sao?"
Như những lời đồn đại, những kẻ đó không phải không có ý đồ xấu.
Tôi đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ có ngày này, nên khi chúng lao đến, tôi dùng hết sức lực cầm l ư ỡ i d a o cất giấu sẵn, tự c ắ t vào cổ tay mình.
Máo chảy không ngừng.
Chúng sợ tôi chec sẽ không lấy được gì, đành phải cầm máo, không dám giở trò thêm nữa. Sau khi trở về, tôi sợ Chu Chí Dã đau lòng và day dứt, nên chưa từng kể chuyện này cho anh biết.
Vậy mà anh chẳng hề nhận ra.
Tôi ôm lấy Lâm Lại:
"Được rồi, được rồi, đừng buồn nữa.”
Sau khi làm xong thủ thuật, tôi ở lại bệnh viện thêm hai tiếng.
Lâm Lại đi gọi xe, tôi đứng chờ ở cổng bệnh viện.
Nhưng chưa thấy Lâm Lại đâu, tôi đã thấy Chu Chí Dã và Mục Thanh Thanh.
Hai người đi từ xa lại, Mục Thanh Thanh khoác tay Chu Chí Dã đầy thân mật.
Giọng Chu Chí Dã thoải mái và có chút bất lực:
"Đã bảo là đừng vuốt ve mèo hoang bên đường, bị cào rồi phải không?"
Mục Thanh Thanh cười khúc khích, nghiêng người ghé sát vào tai anh.
"Mèo hoang không vuốt được, vậy hoa dại có hái được không?"
Chu Chí Dã chỉ mỉm cười mà không đáp.
Thật nực cười, chồng mình ngay trước mặt mình lại tán tỉnh người phụ nữ khác.
6
Hai người đi đến gần, Mục Thanh Thanh lập tức nhìn thấy tôi trước.
Cô ta giả vờ kinh ngạc:
"Ái chà, chị dâu, sao chị lại ở đây?"
Miệng gọi tôi là chị dâu, nhưng tay lại vô tư khoác lấy tay Chu Chí Dã.
Tôi liếc nhìn tay họ đang khoác nhau, mỉm cười:
"Nếu không phải nghe em gọi một tiếng chị dâu, chị còn tưởng em quên rằng anh trai em là người đã có vợ rồi đấy."
Mục Thanh Thanh chẳng chút nao núng, cười nhạt nói:
"Chẳng phải anh Chí Dã mất trí nhớ quên chị rồi sao? Trong lòng anh ấy giờ chỉ coi em là bạn gái. Em cũng chỉ muốn giúp anh ấy sớm nhớ lại mọi chuyện thôi mà."
Tôi cười như không cười, nhìn thẳng vào Chu Chí Dã:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-da-phai/chuong-3.html.]
"Phải vậy không?"
Mặt Chu Chí Dã thoáng hiện chút bối rối, khẽ giật tay ra nhưng không được.
Tôi mở ứng dụng quay phim, bắt đầu quay cảnh hai người bọn họ.
"Chị làm gì vậy?"
Mục Thanh Thanh thét lên, âm thanh chói tai lập tức thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Khuôn mặt cô ta biến sắc, cuối cùng đành xấu hổ buông tay Chu Chí Dã.
"Chị dâu, chị làm cái gì vậy?"
Chu Chí Dã cũng lộ ra vẻ tức giận:
"Đường Nhược, em có ý gì đây?"
Tôi cất điện thoại đi, giọng nhẹ nhàng:
"Không có gì, chỉ muốn chụp cho hai người một tấm để làm kỷ niệm. Đợi sau này anh nhớ lại rồi, e là không có cơ hội nữa."
Nói xong, tôi định bước qua bọn họ mà rời đi.
Nhưng vừa đi lướt qua đã bị Chu Chí Dã nắm lấy cổ tay, k é o mạnh về phía xe của anh ta.
Chiếc đồng hồ của anh đè lên vết sẹo trên cổ tay tôi, đau rát.
Cơ thể vừa trải qua phẫu thuật vẫn còn rất yếu, tôi giãy không thoát được.
Đành cất giọng:
"Chu Chí Dã, anh làm em đau rồi đấy."
Trước đây, Chu Chí Dã luôn không chịu nổi khi nghe tôi nói đau.
Nhưng bây giờ, anh chỉ lẳng lặng kéo tôi đi, đến khi rẽ vào một góc khuất gần đó mới chịu buông tay.
Anh nhíu mày, mang theo vẻ không kiên nhẫn:
"Anh đã nói sẽ đưa em đi vào ngày khác rồi mà. Tại sao em lại còn đi theo?"
Mục Thanh Thanh cũng chạy theo sau, giả vờ hốt hoảng:
"Chị dâu, đây là lỗi của em. Em biết anh Chí Dã đã hứa sẽ đưa chị đi công viên giải trí để tìm lại ký ức. Nhưng hôm nay là sinh nhật em, anh ấy thấy em đáng thương nên mới đồng ý đi cùng em."
Tôi nghĩ, lúc này biểu cảm của tôi chắc chắn là sự bất lực đến cực điểm.
"Thế nào, con đường này hay cái bệnh viện này, có khắc tên Chu Chí Dã và Mục Thanh Thanh hay sao mà chỉ hai người mới được đi qua, còn tôi thì không?"
Chu Chí Dã bị tôi chặn họng, không nói được gì.
Dù sản nghiệp nhà họ Chu lớn đến đâu, đây vẫn là một bệnh viện công lập.
Nghe vậy, Mục Thanh Thanh liền bày ra vẻ mặt dịu dàng, thông cảm.
"Chị dâu, chuyện này chị cũng không thể trách anh Chí Dã được. Dù sao, thời gian qua anh ấy đi đâu, chẳng phải chị luôn bám theo đó sao?"
Cô ta nói không sai. Sau khi Chu Chí Dã mất trí nhớ, anh đối xử với tôi như một người xa lạ.
Tôi chỉ còn cách xuất hiện trước mặt anh nhiều hơn, tìm cơ hội đưa anh đến những nơi trước đây chúng tôi từng đến, hy vọng anh có thể nhớ lại tôi.
Giờ nghĩ lại, đúng là khiến người ta thấy phiền.
Anh ta vì muốn tránh tôi mà nghĩ ra cả cách giả mất trí nhớ, vậy mà tôi vẫn tự đ.â.m đầu vào.
Tôi gật đầu đồng ý, giọng điềm tĩnh:
"Yên tâm, trước đây là vì tôi không tỉnh táo. Sau này sẽ không như vậy nữa."
Hai người dường như không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy, nhất thời không biết nói gì.
Ánh mắt của Chu Chí Dã bất ngờ dừng lại ở chiếc túi trong tay tôi, anh cau mày, giọng nói có phần gấp gáp: "Em đến bệnh viện làm gì?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, Mục Thanh Thanh đã lên tiếng trước, giọng nói mang theo vài phần ấm ức và trách móc:
"Chị dâu, chị không phải lại đến hỏi thăm bệnh tình của anh Chí Dã đấy chứ? Trí nhớ hồi phục là chuyện không thể gấp gáp, hay là chị không tin tưởng em?"
Hai người này đúng là một cặp trời sinh, một người diễn xuất đỉnh cao, một người thì khả năng tưởng tượng vượt trội, quả thực có thể hợp tác đóng phim truyền hình gia đình đầy kịch tính.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận trong lòng, nhếch môi cười lạnh: "Yên tâm, tôi không rảnh như vậy."
Nói xong, tôi lấy từ trong túi ra một lọ thuốc dạ dày, giơ lên lắc lắc: "Nhìn rõ đi, tôi chỉ đến bệnh viện lấy thuốc, chẳng liên quan gì đến hai người."
Chu Chi Dã nhìn thấy lọ thuốc, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng nói lộ vẻ lo lắng: "Bệnh dạ dày của em lại tái phát sao, em..."