Tình Đã Phai - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-11 14:56:49
Lượt xem: 164
1
Tôi đứng ngoài phòng bệnh, bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa dần siết chặt.
Hóa ra Chu Chí Dã hoàn toàn không mất trí nhớ, chỉ vì cảm thấy tôi "bẩn", không muốn động vào tôi, mới tự biên tự diễn một vở kịch như vậy.
Hai chữ "ghê tởm" thốt ra từ miệng anh ta, như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào tim tôi, m.á.u chảy đầm đìa.
"Vậy đứa bé trong bụng chị dâu thì sao? Anh định xử lý thế nào?"
Chu Chí Dã im lặng một lúc lâu mới trả lời:
"Con cái sau này chúng tôi vẫn sẽ có, đứa bé này không thể giữ lại."
Tôi bụm miệng, chỉ cảm thấy buồn nôn đến muốn ói.
Anh ta đã cho rằng tôi không sạch sẽ, chắc chắn cũng nghĩ đứa bé này không phải của mình.
Nói ra cũng khéo, đúng hôm Chu Chí Dã bị "mất trí nhớ", tôi vừa hay nhận được kết quả xác nhận mình đã mang thai.
Nhưng vì muốn bảo vệ tôi, anh ta vô ý ngã từ cầu thang xuống, đập đầu vào bậc thang.
Trong phòng bệnh, một giọng nói dịu dàng vang lên:
"Lần này, anh Chí Dã phải cảm ơn em thật nhiều đấy. Em không chỉ nghĩ giúp anh một cách tuyệt vời thế này, mà còn hy sinh danh dự của bản thân để đóng vai vợ anh."
Người nói chính là bác sĩ điều trị của Chu Chí Dã sau khi anh ta "mất trí nhớ" - Mục Thanh Thanh.
Sau khi tỉnh lại, Chu Chí Dã chỉ quên một mình tôi, nhưng lại nắm lấy tay Mục Thanh Thanh, liên tục gọi cô ta là "vợ".
Mục Thanh Thanh yêu thầm Chu Chí Dã, điều này ai nhìn cũng biết.
Ngày trước, vì tôi, anh luôn giữ khoảng cách hàng nghìn dặm với cô ta.
Giờ đây, vị trí giữa tôi và cô ta lại hoán đổi.
Tôi chỉ nghe thấy Chu Chí Dã bật cười, giọng nói tràn đầy cưng chiều :
"Nói đi, em muốn gì?"
"Ngày mai em được nghỉ, anh đi cùng em đến thủy cung xem cá heo nhé."
Chu Chí Dã không trả lời ngay, do dự trong hai giây.
Nhưng cũng chỉ hai giây mà thôi.
"Được, anh đi cùng em."
Không biết là nỗi buồn hay sự thất vọng lấn át nhiều hơn.
Từng chút một, trái tim tôi rơi xuống vực sâu.
Ngày mai chính là kỷ niệm năm năm ngày cưới của tôi và Chu Chí Dã.
Ngày trước, anh luôn nhẫn nại nhớ kỹ mọi ngày kỷ niệm, tự tay chuẩn bị những bất ngờ cho tôi.
Từ kỷ niệm ngày cưới lớn lao, cho đến những ngày nhỏ nhặt như buổi hẹn hò đầu tiên.
Tôi thương anh bận rộn công việc, từng bảo anh rằng không cần phải tốn thời gian làm những điều đó.
Nhưng anh nghiêm túc phản bác:
"Những chuyện này không phải lãng phí thời gian. Nhược Nhược, về sau, mọi ngày kỷ niệm, anh đều sẽ ở bên em."
Anh thấy đấy, lời hứa vẫn còn vang vọng bên tai.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-da-phai/chuong-1.html.]
2
Tôi ném bó hoa trong tay vào thùng rác bên cạnh, quay lưng rời khỏi bệnh viện.
Nhưng ra đến cửa, tôi lại không biết mình nên đi đâu.
Từ khi cùng Chu Chí Dã được đưa về nhà họ Chu, tôi đã không còn nhà của riêng mình nữa.
Tôi tìm một chiếc ghế trong công viên ngồi xuống, úp mặt vào hai tay.
Nhưng không dám bật khóc thành tiếng.
Khi ấy, Chu Chí Dã từng nói: "Về sau, nơi nào có anh, nơi đó là nhà."
Giờ đây, ngôi nhà ấy cũng không còn thuộc về tôi nữa.
Chu Chí Dã là con ngoài giá thú của Chu lão gia.
Cha mẹ tôi và mẹ anh là bạn bè vô cùng thân thiết. Sau khi mẹ anh qua đời, cha mẹ tôi đã nhận nuôi anh.
Đến năm tôi tám tuổi, cha mẹ tôi gặp t a i n ạ n qua đời.
Nhà họ Chu tìm đến, đưa tôi và Chu Chí Dã về.
Xét về vai vế, Chu Chí Dã xếp thứ ba trong nhà họ Chu, trên anh còn hai người anh trai.
Với thân phận như vậy, sau khi Chu lão gia qua đời, Chu Chí Dã vốn dĩ không có khả năng kế thừa tập đoàn Chu thị.
Vì vậy, con đường thăng tiến của anh đầy rẫy máo và nước mắt, đắc tội không biết bao nhiêu người.
Hai tháng trước, tôi bị một nhóm t ộ i p h ạ m còn sót lại b ắ t c ó c.
Là người thân cận nhất bên cạnh Chu Chí Dã, tôi trở thành con tin tốt nhất để bọn chúng u y h i ế p anh.
Chúng biết rõ Chu Chí Dã tàn nhẫn, quyết đoán, có thù tất báo, nên đã đưa tôi đến một ngôi làng xa xôi, không ai có thể tìm thấy.
Rồi chúng đòi anh một số tiền lớn. Khi ấy, Chu Chí Dã vừa tiếp quản Chu thị không lâu, nhất thời khó xoay sở được khoản tiền đó.
Cả hai bên giằng co rất lâu, bọn b ắ t c ó c không dám giec tôi, còn anh cũng không thể nhượng bộ.
Cho đến một tuần sau, tôi tự mình trốn thoát.
Tôi đã đi rất lâu, rất lâu.
Khi Chu Chí Dã tìm được tôi, tôi đã bẩn thỉu không ra hình dạng con người, trên người bầm tím và đầy rẫy v ế t t h ư ơ n g.
Có những vết là do ngã trên đường chạy trốn, có vết lại là tôi tự dùng d a o r ạ c h ra.
Nhìn thấy Chu Chí Dã, tôi không thể gắng gượng thêm, ngã thẳng vào lòng anh.
Lúc tỉnh lại, Chu Chí Dã ngồi ngay bên giường bệnh, chăm chú nhìn tôi không chớp mắt.
Dưới mắt anh toàn là quầng thâm, rõ ràng đã rất lâu không được nghỉ ngơi tử tế.
"A Dã."
Tôi gọi anh, giọng khàn đặc.
Anh bước tới, ôm tôi vào lòng, đôi mắt đỏ hoe đầy xót xa. Nước mắt từng giọt rơi xuống cổ tôi, anh khóc như một đứa trẻ.
Người từng yêu tôi đến thế, giờ đây lại chỉ thấy tôi "bẩn".
Có vẻ như so với bao khó khăn để yêu, không yêu chỉ cần một khoảnh khắc.