Tình Cổ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-09 19:53:09
Lượt xem: 963
“Và em sẽ không thả chị ra đâu.”
Cậu thiếu niên nhìn tôi, đôi mắt cong lên cùng nụ cười nhỏ hiện trên môi:
“Chị là thuốc giải mà em vất vả lắm mới có được. Em phải giấu chị đi, không để ai biết cả!”
“Chỉ như vậy, em mới có thể sống tiếp.”
...
Sau đó, tôi bị nhốt trong căn phòng của Tạ Tiêu Dư.
Phòng rất rộng, nhưng lại tối tăm và không có ánh sáng.
Tôi không biết mình đã ở đây bao lâu rồi. Mấy ngày? Mười mấy ngày? Không còn nhớ rõ nữa.
Sau khi cậu ấy lấy đi điện thoại của tôi, căn phòng bỗng dưng đầy ắp mọi thứ… Sách, bút, đĩa phim yêu thích của tôi, và đủ loại máy chơi game.
Mỗi ngày, Tạ Tiêu Dư đều làm đủ món ngon cho tôi.
Khai vị trước bữa ăn, tráng miệng sau bữa, món sườn kho tàu được nấu đi nấu lại nhiều lần.
Nhưng tiếc thay, tôi chẳng đụng đến thứ gì.
Cậu ấy năn nỉ tôi, dỗ dành tôi, uy hiếp, dụ dỗ, mọi cách đều vô ích.
Cậu ấy biết, tôi đang âm thầm chống đối.
Đúng vậy, tôi đang lấy mạng sống của mình để uy h.i.ế.p cậu ấy.
Nhưng rồi cậu ấy vẫn nhượng bộ.
Tối hôm đó, Tạ Tiêu Dư ôm chặt tôi trong lòng, giọng nghẹn ngào:
“Nhược Vãn, chị đừng tìm anh ta nữa được không?”
“Em sẽ thả chị ra, nhưng đừng tìm anh ta nữa, được không? Chị đừng tìm anh ta...”
Trong bữa tối, tâm trạng tôi có chút tốt hơn, ăn được khá nhiều.
Cũng trong đêm đó, lần đầu tiên tôi nghe rõ lời nguyền mà Tạ Tiêu Dư thầm niệm...
Thiếu niên quỳ bên mép giường, nhìn cô gái trước mặt đã ngủ say, thật lâu không động đậy:
“Nhược Vãn...”
Cậu nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, đọc câu thần chú cổ trùng:
“Dâng cổ làm lễ tế.”
“Cầu xin, chị yêu em.”
7.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Tạ Tiêu Dư đã không còn ở nhà.
Miêu cổ có thể giúp cậu ấy biết chính xác vị trí và tình trạng của tôi mọi lúc.
Có lẽ vì thế, cậu ấy không nuốt lời.
Điện thoại của tôi nằm lặng lẽ trên bàn, cửa sổ mở toang, ánh nắng tràn vào.
Thật là, đã lâu rồi mới được thấy ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-co/chuong-6.html.]
Tạ Tiêu Dư đã giúp tôi xin nghỉ trong thời gian qua, nên tin nhắn cũng không quá nhiều, ngoại trừ Từ Du, người đã lo lắng đến mức suýt báo cảnh sát.
Tôi vội vàng gọi điện cho cô ấy để báo bình an… Dù sao, sau khi cha mẹ mất, cô ấy cũng xem như là người thân duy nhất của tôi.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Lâm Văn cũng đổ chuông.
“Nhược Vãn, em có rảnh không? Anh đã hẹn được với Tổng giám đốc Quách rồi, ra ngoài ăn chút gì và gặp gỡ nhé?”
“…Được, gửi cho em địa chỉ.”
Khi tôi đến phòng riêng, mới phát hiện Lâm Văn cũng có mặt.
Nhớ lại lời khẩn cầu tối qua của Tạ Tiêu Dư, tôi do dự đứng ngoài cửa.
“Nhược Vãn phải không, vào ngồi đi.”
Tiếng nói của Quách Thanh vang lên, tôi đành phải bước vào.
“Nhược Vãn, em còn đứng đó làm gì? Nhanh ngồi cạnh Tổng giám đốc Quách đi, rót rượu cho ông ấy chứ!”
“Ồ, vâng.”
Tôi đổi chỗ ngồi, rồi rót chút rượu vang cho mình: “Quách tiền bối, em kính ngài một ly!”
Quách Thanh, một tượng đài trong giới tài chính, từng là thần tượng của tôi từ thời đại học.
Nghe nói hai chị học trước tôi từng được ông dìu dắt và hiện đang rất thành công trong ngành.
Có lẽ, ông ấy cũng là cơ hội lớn của tôi!
“Hahaha, Nhược Vãn à, những gì em nói, Lâm Văn đã nói với tôi rồi...”
Bỗng, ông ta đặt tay lên đùi tôi, miệng cười nhăn nhúm đầy mỡ:
“Em đẹp thế này, làm sao tôi nỡ từ chối chứ?”
?!
Một cảm giác ghê tởm tràn lên khắp người.
Không ngờ, Quách Thanh... Cũng chỉ là loại cầm thú!
Thật đúng là mắt mù.
Trong lòng tôi dấy lên hồi chuông cảnh báo, khéo léo tránh bàn tay thô ráp của ông ta.
“Quách tổng khen quá rồi, rượu này em xin cạn ly trước.”
May thay, trước khi đến, tôi đã uống thuốc giải rượu.
“Tất nhiên, tất nhiên.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Quách Thanh cười cười nhìn tôi uống cạn ly, rồi bất ngờ ôm lấy eo tôi: “ y... Nhược Vãn à, chỉ cần sau này em ngoan ngoãn theo tôi, chắc chắn sẽ có nhiều vinh quang cho em.”
Bàn tay ông ta không ngừng xoa lên eo tôi.
Tôi không chịu nổi nữa.
Tôi cố gắng gạt tay ông ta ra, muốn đẩy ông ta đi, nhưng cơ thể bắt đầu yếu ớt, đầu óc dần mờ mịt:
“Ông… Ông mau buông ra…”