TÌNH CỔ - 7
Cập nhật lúc: 2025-01-24 08:18:06
Lượt xem: 1,115
Tôi vội vàng gật đầu, giọng điệu sợ sệt: “Con không ra đâu, con sẽ nghe lời các người.”
Mẹ tôi hài lòng, bật cười nhạt: “Mày đúng là đồ hèn, chỉ khi bị hành hạ sắp ch.ế.t mới chịu ngoan ngoãn như thế này!"
Tôi cúi đầu, che giấu một nụ cười lạnh lùng. Rất tốt, mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng trong tính toán của tôi.
12.
Tô Dung Chỉ và Lâm Khả Hân nhanh chóng đến nhà. Bố mẹ tôi hào hứng ra đón, căn nhà tràn ngập bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt. Tôi ngồi im lặng một góc, lòng lạnh lùng cười nhạt, lặng lẽ nhai nuốt bát cơm khô khốc. Mặc dù rất khó ăn, nhưng tôi buộc phải ép mình ăn để bổ sung năng lượng, chuẩn bị cho việc kiểm soát tình cổ ngày càng tốt hơn.
Hiện tại, tình trạng sức khỏe của tôi đã cải thiện rất nhiều. Vết thương trên n.g.ự.c hầu như không còn đau đớn, và nhờ vào việc hàng ngày tập trung "kết nối từ xa" với tình cổ, khả năng khống chế chúng của tôi đã tiến bộ vượt bậc.
Chẳng hạn như lúc này, dù Tô Dung Chỉ và Lâm Khả Hân chỉ cách tôi vài mét, tôi không chỉ nghe rõ giọng họ qua tình cổ, mà còn có thể "nhìn thấy" họ bằng cảm nhận.
Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh phòng khách hiện rõ ràng trong tâm trí tôi.
Trong phòng khách, Tô Dung Chỉ ân cần khoác tay Lâm Khả Hân, đặt xuống bàn những món quà đắt tiền, mở lời: "Thưa cô chú, lần này cháu đến là muốn xin phép được cầu hôn."
Anh ta đi thẳng vào vấn đề, khiến Lâm Khả Hân đỏ mặt thẹn thùng.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Mẹ tôi cười tươi đến nỗi lộ cả hàm răng, vừa rót trà vừa gật đầu: "Được được được, Khả Hân đã dọn tới sống chung với con rồi, chúng tôi còn có thể nói gì nữa đây? Con gái lớn rồi không giữ nổi nữa mà."
Mặc dù câu nói đầy vẻ trách móc, nhưng niềm vui sướng đã lộ rõ trên mặt bà.
Bố tôi cũng cười tươi, ra vẻ nghiêm túc, đạo mạo: "Chỉ cần cậu đối xử tốt với con gái tôi, tôi không có yêu cầu gì thêm, mọi chuyện đều do nó quyết định."
Lời lẽ đầy bao dung, nhưng thực chất tôi biết rõ trong lòng họ đang tính toán sính lễ lên đến hàng chục tỷ.
Tô Dung Chỉ nghe vậy, vui mừng không giấu được, liền khẳng định chắc nịch: "Nếu chú, cô đã đồng ý, hôm nay cháu sẽ chính thức công bố với mọi người rằng cháu sẽ cưới Khả Hân."
"Được, được, được!"
Căn phòng bùng lên tiếng cười nói vui vẻ, không khí phấn khích như lễ hội.
Tô Dung Chỉ nóng lòng muốn sắp xếp mọi việc, liền rời đi ngay để chuẩn bị cho hôn lễ. Ngược lại, Lâm Khả Hân bây giờ ở lại nhà, để ‘giữ hình tượng’ trong lúc này.
Ngay khi anh vừa đi, sự e thẹn của Lâm Khả Hân cũng biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-co-jzit/7.html.]
Cô ta ngồi phịch xuống ghế sofa, vắt chân lên đầy kiêu ngạo, chẳng còn chút dáng vẻ tiểu thư đoan trang nào.
"Bố mẹ à, nhà mình muốn phất lên thì cũng chỉ có thể nhờ cả vào con thôi. Đã nói từ đầu chị chẳng có chút giá trị nào rồi mà!" Cô ta vừa nói vừa cười lớn.
Có vẻ cô ta đã quên mất, tất cả những gì mình đạt được đều nhờ vào tình cổ.
"Khả Hân, đừng quên nhắc đến sính lễ với Tô Dung Chỉ, ít nhất là một triệu, chúng ta còn cần biệt thự, xe sang, vàng bạc châu báu, thứ gì cũng không thể thiếu!" Mẹ tôi hiện rõ bộ mặt tham lam.
"Nhìn mẹ kìa, thật nhỏ mọn. Chờ con bước vào nhà hào môn rồi, thứ gì mà chẳng có?" Lâm Khả Hân nhếch môi khinh khỉnh, rồi hứng khởi bước về phía căn phòng chứa đồ của tôi.
Tôi từ từ mở mắt, thở ra một hơi thật dài.
Vừa rồi, tôi không hề rảnh rỗi. Lợi dụng việc hai con tình cổ ở gần, tôi đã thử khống chế chúng.
Tô Dung Chỉ đi vội, nên tôi không kịp điều khiển công cổ, nhưng Lâm Khả Hân vẫn còn ở trong nhà, tôi đã thử điều khiển mẫu cổ. Mẫu cổ khẽ động, nó khao khát tinh huyết của tôi.
Vì vậy, Ngay khi Lâm Khả Hân đến gần cửa phòng, cô ta nhăn mặt, tay xoa xoa ngực: "Sao tim mình lại đau thế nhỉ?"
Mẹ tôi ngay lập tức cảnh giác: "Cổ trùng cựa quậy à? Không thể nào, nó đã ăn rồi thì không thể nào lại cử động."
"Chắc không sao đâu. Em còn chẳng cảm nhận được nó trong người." Lâm Khả Hân lơ đãng nói, rồi đẩy mạnh cửa bước vào.
13.
Tôi ngồi dậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Khả Hân. Cô ấy nở nụ cười đầy chế giễu, giọng điệu vừa thân mật vừa cay nghiệt: "Chị yêu quý, lâu rồi không gặp! Dạo này em toàn ở nhà anh Tô Dung Chỉ thôi, chị có nhớ em không?"
Giọng nói của cô ta đầy vẻ đắc ý, như thể muốn nhấn chìm tôi trong cảm giác thua cuộc.
Tôi vẫn im lặng, không phản ứng.
Lâm Khả Hân không chịu được, tiếp tục châm biếm: "Nhìn cái bộ dạng đáng thương của chị kìa, vừa xấu vừa quê mùa, cũng dám tranh đàn ông với tôi sao? Chị cả đời này chỉ có thể bị tôi giẫm dưới chân thôi. Thứ tôi muốn, chị nhất định phải nhường!"
Cô ta phô trương chiến thắng, nhưng tôi biết sâu trong lòng cô ta là một ngọn lửa bất an. Dù có phủ nhận đến đâu, Lâm Khả Hân cũng thừa hiểu rằng người mà Tô Dung Chỉ thực sự yêu là tôi. Cô ta chỉ dựa vào tình cổ để gian lận, một chiến thắng giả tạo khiến cô ta phải tự lừa dối mình bằng cách hạ thấp tôi.
"Em nói đúng, chị không xứng với anh Tô. Chỉ có em mới xứng đáng." Tôi cúi đầu, giả vờ nhẫn nhịn, tay nhẹ nhàng xoa bụng, vì cơn đói đang cồn cào.
Thấy tôi ngoan ngoãn nhận thua, Lâm Khả Hân phá lên cười thích thú: "Biết vậy là tốt! Xem ra chị đã chấp nhận số phận rồi. Mau ra mà ăn cơm đi, mấy món cơm thừa canh cặn kia rất hợp với chị đấy!"