TÌNH CỔ - 4
Cập nhật lúc: 2025-01-24 08:16:29
Lượt xem: 1,310
"Ngữ Đình, đừng trách mẹ nhẫn tâm, đã hứa nhường Tô Dung Chỉ cho em con, thì mẹ sẽ giúp con một tay." Mẹ tôi lẩm bẩm vài câu thần chú, rồi mạnh tay xé toang áo tôi, mở nắp lọ, úp nó xuống ngay trước n.g.ự.c tôi.
Tôi lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát, bên tai vang lên tiếng cào xé như móng tay cào lên bảng đen từ trong chiếc lọ.
Ngay sau đó, một cơn đau nhói tột cùng bùng lên ở ngực, như thể hàng trăm con kiến độc đang cắn xé m.á.u thịt tôi.
"Thành công rồi, hiện giờ nó đã tỉnh. Đang chui vào tim đó, cứ ăn nhiều tinh huyết thì sẽ càng hiệu nghiệm!"
Mẹ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý: "Ngữ Đình, đây chính là cách để Tô Dung Chỉ yêu em gái con. Từ giờ, nhà chúng ta sẽ giàu sang phú quý!"
Tôi đau đến mức gào thét thảm thiết, trong khi Lâm Khả Hân đứng bên cười như điên dại.
Không ai nhận ra, trên khóe môi tôi, một nụ cười khẽ nhếch lên.
Hai mươi mốt năm rồi… cuối cùng, tôi cũng đợi được ngày tình cổ thức tỉnh!
6
Cơn đau do tình cổ cắn xé mang theo nỗi đau buốt nhói đến tận xương, làm gương mặt tôi méo mó.
Dù trong lòng vui sướng, nhưng vẻ ngoài của tôi hoàn toàn là sự đau đớn, không thể che giấu.
"Ngữ Đình à, con sẽ không ch.ế.t đâu, chỉ là sẽ trở thành một người yếu ớt cần dưỡng bệnh, yên tâm đi, sau này nhà mình sẽ chăm sóc con." Mẹ tôi lau mồ hôi trên trán tôi.
Lâm Khả Hân vừa mong chờ vừa lo sợ nhìn vào chiếc lọ trên n.g.ự.c tôi: "Cổ con, hãy ăn nhiều vào, chị tôi khỏe lắm, m.á.u cũng nhiều."
Nghe lời họ, tôi cảm nhận rõ ràng sự sống đang nhanh chóng trôi qua, m.á.u trong toàn bộ cơ thể tôi đang đổ dồn về tim.
Cơn đau nhức dữ dội như sóng biển vỗ đến, tôi không thể giữ được tỉnh táo nữa.
Tôi gào thét trong đau đớn, đến mức ngất đi vì quá đau.
Khi tôi tỉnh lại thì đã là ban đêm.
Tôi vẫn bị trói chặt trong phòng chứa đồ, cánh cửa phòng đóng kín, trước n.g.ự.c là một vệt m.á.u khô cứng.
Tôi yếu ớt đến mức không thể cử động, cảm giác như mình đã già đi ba mươi tuổi chỉ sau một đêm, ngay cả việc nhấc ngón tay cũng vô cùng khó khăn. Cổ họng tôi cũng yếu ớt, đến mức không thể phát ra tiếng, tôi thậm chí không thể cúi xuống để nhìn vết thương trên tim mình.
Nhưng trong lòng tôi tràn ngập niềm vui, niềm vui đến mức nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Bố mẹ tôi chỉ biết phép gieo cổ, nhưng họ không biết ‘kỹ năng khống cổ’!
Thuật điều khiển cổ mới là đỉnh cao của cổ thuật sư, chỉ có người tinh thông thuật này mới có thể kiểm soát cổ trùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-co-jzit/4.html.]
Tổ tiên của chúng tôi đều là bậc thầy cổ trùng, nhưng đến đời bà nội tôi, truyền thống này đã suy yếu. Còn bố tôi thì chẳng học hành gì, chỉ biết dùng cổ để làm điều ác.
Ông đã hợp tác với mẹ tôi để gi.ế.t bà nội, sau đó cướp đi tình cổ, rồi trốn khỏi Nam Cương, ẩn mình suốt hơn hai mươi năm, chờ đợi tôi và em gái trưởng thành.
M.á.u thịt của tôi dùng để nuôi tình cổ, còn em gái tôi sẽ được hưởng lợi từ tình yêu mà cổ mang lại, để nó có thể kết hôn với người giàu có.
Đó là kế hoạch lớn mà bố mẹ tôi đã vạch ra hơn hai mươi năm nay!
Nhưng họ không biết, người nuôi dưỡng cổ bằng chính tinh huyết của mình sẽ thiết lập một mối liên kết với nó.
Tôi mới chính là chủ nhân thực sự của tình cổ!
Chỉ tiếc là bây giờ tôi quá yếu, không thể điều khiển được tình cổ, chỉ có thể cảm nhận vị trí của chúng.
Mẫu cổ đã bị em tôi nuốt vào, còn công cổ thì đang nằm trong bát canh trong phòng khách.
Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Ngữ Đình đâu rồi? Không phải cô ấy gọi tôi đến sao?"
Là Tô Dung Chỉ!
7.
Tô Dung Chỉ đã bị lừa đến đây!
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Anh ta yêu tôi đến mức, chỉ cần bố mẹ dùng điện thoại của tôi gọi, anh chắc chắn sẽ xuất hiện ngay. Lúc này, trước mặt Tô Dung Chỉ là bát canh thịt – bên trong đó, công cổ đang ẩn mình chờ cơ hội. Chỉ cần anh ta uống, cổ độc sẽ xâm nhập vào cơ thể.
Một khi trúng cổ, anh sẽ không thể khống chế được bản thân mà yêu Lâm Khả Hân đến điên cuồng. Đó là một tình yêu cực đoan, ám ảnh, vĩnh viễn không thể chia lìa.
"Chị em có việc đột xuất nên ra ngoài rồi, anh Tô chờ thêm chút nhé," Lâm Khả Hân dịu dàng nói, giọng điệu ngọt ngào như đang làm nũng. Mẹ tôi lập tức hùa theo: "Cậu Tô, uống canh đi nào. Đây là bát canh mà Ngữ Đình đã tự tay hầm cho cậu đấy."
"Thật sao? Cô ấy không từ mà biệt, chỉ để về nấu canh cho tôi à?" Tô Dung Chỉ nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ.
Bố tôi nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Con bé cảm thấy mình không xứng với cậu nên mới bỏ đi. Nhưng sau khi được chúng tôi khuyên nhủ, nó đã nghĩ thông và quyết định hầm canh để xin lỗi đấy."
"Ồ, vậy sao?" Anh cười nhạt, không hỏi gì thêm.
Rồi anh ta nhấc bát canh lên.
Khoảnh khắc ấy, cả phòng khách như chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Bố mẹ tôi và Lâm Khả Hân chắc chắn đang nín thở, ánh mắt dõi theo từng động tác của Tô Dung Chỉ, mong chờ anh uống hết bát canh đó.
Còn tôi thì ngược lại, rất bình tĩnh. Trong im lặng tôi dồn từng chút sức lực của mình, chuẩn bị sẵn sàng để sớm điều khiển được cổ trùng.
Việc điều khiển cổ trùng không hề đơn giản. Ngay cả trong điều kiện lý tưởng, cũng cần vài tháng luyện tập mới thuần thục. Với cơ thể yếu ớt hiện tại, tôi biết mình sẽ mất nhiều thời gian hơn để làm chủ chúng.