TÌNH CỔ - 12
Cập nhật lúc: 2025-01-24 08:20:55
Lượt xem: 787
Bố mẹ tôi cuối cùng cũng nhận ra xá.c ướp chính là Lâm Khả Hân.
Họ hoảng loạn, hét lên: "Buông nó ra! Đó là con gái tao!"
"Mẹ... cứu con..." Giọng Lâm Khả Hân yếu ớt vang lên từ trong quan tài.
Tô Dung Chỉ tiến đến gần họ. Không biết từ đâu, trên tay anh ta xuất hiện một con d.a.o nhọn, sắc bén.
Bố tôi hét lên, nhưng chân run lẩy bẩy, không thể đứng vững: "Mày định làm gì?!"
"Ta ghét nhất kẻ nào phá đám quá trình chế tác của ta!" Giọng anh ta rít qua kẽ răng, từng bước tiến tới.
Bố mẹ tôi kinh hoàng quay đầu bỏ chạy.
Ngay lúc đó, toàn bộ tầng hầm chìm trong bóng tối – điện bị ngắt.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Chỉ còn tiếng bước chân của Tô Dung Chỉ vang lên.
"Đừng gi.ế.t chúng tôi! Chúng tôi sai rồi! Xin tha mạng!" Bố mẹ tôi van xin, giọng run rẩy.
"Quá muộn rồi!" Một tiếng hét khô khốc vang lên, theo sau là âm thanh của lưỡi d.a.o xuyên qua thịt.
Bóng tối bao trùm, tôi nghe thấy tiếng đầu rơi.
Mẹ tôi thét lên thảm thiết, bò loạn trong m.á.u: "Đừng gi.ế.t tôi! Xin tha mạng! Nếu cần, cậu cứ lấy con gái tôi làm xá.c khô đi!"
Lời nói ấy làm tôi lạnh người. Bà đã hoàn toàn mất đi tình mẫu tử, chỉ còn lại sự ích kỷ tột cùng.
Tôi thu mình vào góc tối, nhắm mắt cảm nhận tình cổ.
Tôi phải kiểm soát được chúng – đó là cách duy nhất để sống sót.
"Ngữ Đình! Cứu mẹ! Cứu mẹ!" Mẹ tôi bò tới, níu lấy chân tôi như chiếc phao cứu sinh.
Tôi không trả lời.
"Mày định nhìn mẹ ch.ế.t sao?! Báo cảnh sát đi! Làm gì đó đi!" Bà khóc rống lên.
Trong bóng tối, tôi cảm nhận được ánh d.a.o của Tô Dung Chỉ lóe lên. Một tiếng hét khô khốc vang lên, và mẹ tôi lặng lẽ gục xuống.
Ngay lúc đó, tôi gào lên: "Phá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-co-jzit/12.html.]
Một luồng ánh sáng chói lóa bùng nổ. Từ n.g.ự.c Tô Dung Chỉ, công cổ từ từ chui ra, sáng lấp lánh như vàng ròng.
Tôi đưa tay ra, tình cổ ngửi ngửi lòng bàn tay tôi rồi chui vào tay áo, trở thành của tôi.
Tô Dung Chỉ sững người, m.á.u trào ra từ ngực, rồi gục xuống ch.ế.t không nhắm mắt.
Tôi bước tới, nhìn Lâm Khả Hân trong quan tài. Cô ta rên rỉ yếu ớt: "Chị… cứu em…"
Tôi đặt tay lên n.g.ự.c cô ta, triệu hồi mẫu cổ.
Một tiếng hét thất thanh vang lên, dầu xá.c và m.á.u đen trào ra, ám mùi kinh tởm.
Tôi quay lưng, bước ra khỏi tầng hầm.
Phía sau, chỉ còn lại bốn th/i th/ể lạnh ngắt.
20.
Một năm sau, tôi định cư tại một ngôi làng nhỏ dưới chân núi Ngọc Long.
Nơi đây là vùng đất của những bản làng người Miêu, với cảnh sắc hoang sơ và yên bình.
Tôi chọn một khoảng rừng trúc nhỏ làm nơi ở, ngày ngày ngắm hai con tình cổ bò lên xuống trên thân trúc, đùa nghịch như những chú tằm con.
Tôi cũng đưa phần mộ đơn độc của bà nội đến đây, và thường ngồi bên trò chuyện cùng bà. Cuộc sống bình dị nhưng an yên, chẳng còn sóng gió nào quấy rầy chúng tôi được nữa.
Dường như tình cổ cũng cảm nhận được tâm tình của tôi, thỉnh thoảng chúng lại bò lên bia mộ, phát ra tiếng động nhẹ nhàng như lời thì thầm.
"Đừng nghịch nữa, mau yêu nhau đi! Sinh những bé cổ con ra nào!" Tôi bật cười, nói với chúng.
Nếu có một cổ con ra đời, dòng dõi của tôi sẽ được tiếp nối.
Như thể hiểu được lời tôi, tình cổ quả nhiên rất ngoan.
Khi mùa xuân năm sau đến, từ đống lá khô, một con cổ bé nhỏ bằng ngón tay út chui ra, ngẩng đầu phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Tôi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.
Bầu trời hôm ấy đẹp đến lạ, tựa như một khởi đầu mới, một cuộc đời mới dành cho tôi.
---Kết Thúc ----