Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Cảm Chân Thành - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-10-08 13:41:39
Lượt xem: 276

Mãi đến sáng hôm sau tôi mới biết mình đã được “chuộc lại”.

 

Trì Tịch đứng cạnh giường, ung dung chậm rãi cài khuy măng sét áo sơ mi.

 

Với vẻ mặt bình tĩnh, anh trả lại chiếc điện thoại đã sạc đầy cho tôi một cách tự nhiên:

 

"Nó được trả lại từ tối qua và đã sửa xong rồi."

 

"Nửa đêm em đang ngủ, tôi đã trả lời cuộc gọi từ bạn trai cũ thay em."

 

“Đã lừa anh ta năm mươi triệu tiền tiêu vặt cho em.”

 

Đồng tử tôi chợt giãn ra, tôi bàng hoàng cầm lấy điện thoại.

 

Khi nhìn thấy hơn trăm cuộc gọi nhỡ trên màn hình, tôi choáng váng.

 

Vậy mà thật sự tất cả cuộc gọi đều là Quý Thần Tự gọi đến? 

 

Trì Tịch hiển nhiên cũng nhìn thấy con số này, nhẹ nhướng mày:

 

"Có lẽ tôi quá giỏi trò chuyện."

 

“Anh ta còn chưa thỏa mãn.”

 

Cái này, cái này?

 

Cái này mà gọi là còn chưa thỏa mãn sao?

 

Trì Tịch cúi xuống nhặt chiếc áo vest của mình lên rồi khoác lên cánh tay.

 

Chiếc áo sơ mi và chiếc quần tây dài làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh khiến mặt tôi nóng bừng.

 

Sự phóng túng và triền miên của những ngày qua hiện lên trong đầu tôi...

 

Trì Tịch lưu lại phản ứng của tôi trong mắt đáy mắt, cong môi mỉm cười, nghiêng người hôn nhẹ lên trán tôi:

 

"Ngoan nào, đừng quyến rũ tôi."

 

"Nếu không tôi sẽ không thể rời đi đâu."

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

 

Trì Tịch nhẹ nhàng xoa tóc tôi, bình tĩnh nhướng mày:

 

"Trước khi tôi quay lại hãy giải quyết ổn thỏa với bạn trai cũ.”

 

Chà, anh ấy quả thực là một ông chủ, anh ấy thật vĩ đại.

 

Nhưng rồi anh lại lặng lẽ nói thêm:

 

"Nếu em dám quay lại với tình cũ."

 

“T r o c ố t của hai người cũng sẽ không được m a i t á n g chung đâu.”

 

Tôi: "……"

 

12.

Mặc dù ba kẻ bắt cóc đã bị xử lý.

 

Nhưng suy cho cùng thì cũng là người dưới quyền của Trì Tịch.

 

Nếu thật sự có liên lụy với nhau thì sẽ có chút rắc rối.

 

Cho nên anh không tiện đưa tôi về.

 

Tôi chỉ có thể tự mình bắt taxi về.

 

Thay vì về nhà mình, tôi lại đến chỗ mẹ của Quý Thần Tự trước.

 

Vì tính chất công việc của bố mẹ tôi nên quanh năm không thấy được bóng dáng của bọn họ.

 

Vì vậy, về cơ bản tôi đã lớn lên cùng Quý Thần Tự và được dì Quý chăm sóc.

 

"Cảnh Nguyệt không sao rồi, con đã về nhà rồi."

 

Dì Quý nắm tay tôi với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy tội lỗi.

 

Quý Thần Tự ngồi ở đối diện trên sô pha, dị thường im lặng.

 

Nguyệt

Anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi từ lúc tôi bước vào cửa.

 

Đôi mắt màu mực đỏ ngầu đen kịt trông vô cùng đáng sợ.

 

Dì Quý gọi anh ấy hai lần nhưng anh ấy không cử động nên dì ấy chỉ lờ anh ấy đi và xin lỗi tôi trong nước mắt:

 

"Cảnh Nguyệt, là dì có lỗi với con, tất cả đều là do thiếu sót của dì."

 

"Dì chỉ muốn ép thằng nhãi Thần Tự này cưới con càng sớm càng tốt."

 

"Dì không ngờ rằng con sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ bắt cóc."

 

"Thật may là bọn chúng chỉ muốn tiền. Nếu chuyện này thật sự xảy ra với con, làm sao dì có thể giải thích với bố mẹ con được..."

 

Chiếc ghế sofa đột nhiên phát ra tiếng động lớn.

 

Quý Thần Tự nãy giờ vẫn im lặng, dường như bị câu nói nào đó kích thích.

 

Anh ấy đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa và kéo tôi lên lầu.

 

Bàn tay anh lạnh như băng.

 

Tôi vùng vẫy nhưng không thoát được:

 

"Quý Thần Tự, buông ra!"

 

Quý Thần Tự bịt tai làm ngơ trước mọi tiếng kêu la, kéo tôi lên tầng hai, cưỡng bức đẩy tôi vào phòng tắm của một phòng khách nào đó.

 

Anh ta dùng tay trái khóa cửa lại, giọng nói cực kỳ lạnh lùng nhưng ngón tay lại khẽ run:

 

"Tắm rửa sạch sẽ đi."

 

13.

"Quý Thần Tự, anh bị bệnh sao?"

 

Tôi thực sự bối rối nên đã đẩy anh ta ra và muốn đi ra ngoài.

 

Tôi sạch sẽ rồi, còn tắm rửa cái rắm.

 

Nhưng Quý Thần Tự lại kéo tôi lại, dùng ánh mắt trừng trừng nhìn tôi như muốn g.i.ế.c người để báo thù:

 

"Hắn ta đâu?"

 

Tôi không khỏi sửng sốt: “Ai?”

 

Gân xanh nổi lên trên cổ Quý Thần Tự, khi nói ra cái tên này, hắn dường như tràn ngập sự tức giận tột độ:

 

"Kẻ bắt cóc đã trả lời điện thoại tối qua.”

 

Tôi không nhịn được mà bật cười, lợi dụng sự phân tâm của anh để vùng ra khỏi tay anh:

 

"Có phải có một khả năng."

 

"Anh ấy là người cứu tôi chứ không phải kẻ bắt cóc?"

 

"Ha," Quý Thần Tự tức giận cười lớn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứu cô mà cứu được ở trên giường sao? Cứu cô còn cần phải chạm vào người cô sao?” 

 

Thành thật mà nói, tôi không hiểu lúc này Quý Thần Tự đang tức giận vì điều gì.

 

“Khó đoán lắm à?” Tôi cười lạnh, “Tôi bị bắt cóc, không phải đang đi nghỉ.”

 

“Tôi nên cảm thấy may mắn khi không bị tra tấn đến chết, phải không?”

 

May mắn thay, thủ lĩnh của bọn bắt cóc lại là Trì Tịch.

 

May mắn thay anh ấy đã đến vào ngày hôm đó.

 

May mắn thay… anh ấy muốn tôi và đưa tôi rời đi.

 

Nói xong, Quý Thần Tự sửng sốt mấy giây.

 

Sau đó, anh ấy nhận ra ý nghĩa trong lời nói của tôi, và vẻ mặt anh ấy đột nhiên vỡ òa.

 

Cơn giận tan vỡ và biến thành sự bất lực trong mắt anh:

 

“Tôi, tôi không nghĩ nó là sự thật.”

 

"Tôi chỉ tưởng cô đang diễn kịch thôi. Tôi tưởng bọn họ là người cô thuê để ép tôi kết hôn."

 

"Nếu tôi biết..."

 

Tôi khẽ khịt mũi, ngắt lời anh, nhớ lại tình huống ngày hôm đó, trong lòng cảm thấy bình yên như chết:

 

"Anh không biết à?"

 

"Không phải anh nói sẽ dùng 50 triệu làm phí cảm ơn và nhờ họ giúp anh dạy dỗ tôi sao?"

 

"Lúc đầu có thể giải quyết bằng tiền."

 

"Bởi vì lời nói của anh mà đã trở thành một trận dạy dỗ tôi."

 

“Nếu không phải tôi được cứu, bây giờ tôi đã trải qua một vòng luẩn quẩn và có vô số video lăng nhục rồi?”

 

"Quý Thần Tự, chúc mừng anh, tôi thật sự đã học được rồi."

 

"Tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa."

14.

Vẻ mặt của Quý Thần Tự cứng đờ.

 

Trong mắt anh ta hiện lên một màu xám xịt, như thể mọi cơn giận đã bị nước dập tắt.

 

Má anh ta khẽ cử động, như thể anh ta đang nghiến răng nghiến lợi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-cam-chan-thanh/phan-3.html.]

Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh ta khó nhọc mở miệng như thể đã tự thuyết phục mình:

 

"Quên đi, Cảnh Nguyệt."

 

"Hãy quên vụ bắt cóc này đi, hãy quên người đàn ông đó đi."

 

"Quên hai người các người..."

 

Lời nói chợt dừng lại.

 

Môi Quý Thần Tự run run, nhưng nửa câu sau anh ta cũng không nói ra.

 

Anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó quay mặt đi và nói với giọng dịu dàng hơn nhiều:

 

"Cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi."

 

“Cô muốn kết hôn với tôi cũng được.”

 

“Ngoại trừ tình yêu một lòng một dạ thì tôi đều có thể cho cô hết.”

 

Trong nháy mắt, tôi hoài nghi bản thân có phải là mình đang nghe nhầm rồi không.

 

Quý Thần Tự vừa mới nói tiếng người sao?

 

Có phải anh ta đã quên rằng người chủ động trêu đùa tôi lúc đầu không phải là anh ta sao?

 

Người thổ lộ, cầu hôn với tôi vào năm sáu tuổi không phải là anh ta của năm mười sáu tuổi sao?

 

Khi lớn lên, anh ta nhẹ nhàng hủy bỏ lời hứa của mình.

 

Chưa bao giờ nghĩ đến việc mình, người từng bị khiêu khích và yêu anh, lại có thể lấy lại trái tim mình đã trao cho anh như thế nào.

 

Giống như một con ch.ó hoang được nhận nuôi rồi bị bỏ rơi.

 

Cảm thấy bất lực, đau khổ và than thở.

 

Nhưng thật khó để quay lại cuộc sống lang thang giống như trươc đây lần nữa.

 

Cuối cùng, bị đánh bại bởi ham muốn tình yêu và dục vọng, quay lại đuổi theo chủ nhân của mình.

 

Cầu xin sự thương xót, muốn tìm lại hơi ấm của quá khứ.

 

Kỳ lạ thật… có đôi khi con ch.ó này cũng sẽ nghĩ.

 

Chẳng bằng lúc trước đừng nhận nuôi mình, đừng đến trêu chọc mình nữa!

 

“Tốt nhất là đừng như vậy.”

 

Phẫn nộ, uất ức và muôn vàn cảm xúc đan xen lẫn nhau.

 

Cuối cùng chỉ còn lại sự bất đắc dĩ.

 

Tôi cụp mắt xuống, bình tĩnh cười:

 

“Đừng miễn cưỡng bản thân.”

 

“Tôi đã từ bỏ rồi.”

 

“Sẽ không thích anh và làm phiền anh nữa.”

 

“Cho nên không cần thiết phải hy sinh lớn như vậy đâu.”

 

"Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Từ bây giờ anh có thể sống một cuộc sống tự do và không bị gò bó."

 

Những lời này vô cùng chân thành. 

 

Nhưng Quý Thần Tự dường như càng không hài lòng với lời của tôi.

 

Một tia hoảng sợ không thể giải thích hiện lên giữa lông mày anh.

 

Giọng điệu sau đó trở nên mỉa mai và cáu kỉnh:

 

"Nghe có vẻ hay đấy."

 

"Không làm phiền tôi? Chính cô có tin điều này không? Bạn có làm được không?"

 

"Không làm được thì cũng đừng miễn cưỡng. Tôi không nói cô phải biến mất khỏi cuộc đời tôi."

 

"Tôi chỉ không thể cho cô tình yêu, cũng không phải..."

 

Ánh mắt của tôi dán chặt vào chiếc nhẫn trên ngón áp út. 

 

Đã từng có một chiếc nhẫn ở đó.

 

Nhưng nó mới được tháo ra được ba ngày, thậm chí không còn dấu vết.

 

Giống như quá khứ mà tôi vẫn luôn ôm chặt, không muốn từ bỏ và không muốn buông tay.

 

Nói từ bỏ cũng chỉ là trong một khoảnh khắc mà thôi.

 

"Quý Thần Tự, tôi có thể làm được."

 

Đôi mắt của Quý Thần Tự đột nhiên nheo lại.

 

Anh ấy nhìn tôi thật sâu trong vài giây.

 

Cuối cùng, như chắc chắn mình sẽ bị tát vào mặt, tôi bĩu môi:

 

"Tốt nhất là cô nên như vậy."

 

"Chắc chắn là vậy." Trong đầu tôi không hiểu nổi lại hiện ra gương mặt của Trì Tịch, tôi mỉm cười: "Nếu không tôi sẽ thành tro bụi."

 

15.

Sau ngày hôm đó, tôi đã giữ lời hứa và giữ khoảng cách giữa tôi và Quý Thần Tự nhiều nhất có thể.

 

Không còn gửi tin nhắn cho anh ta đủ thứ thú vị mọi lúc, mọi nơi nữa.

 

Tôi không còn để ý xem anh ấy có mập mờ hay thân mật với ai nữa không.

 

Cô không còn xuất hiện trước mặt anh ta vào những lúc rảnh rỗi nữa.

 

Tôi thậm chí còn không đến những buổi tụ tập của bạn bè chung nơi anh ấy có mặt.

 

Trong khoảng thời gian này, dì Quý cũng nhận thấy sự xa lánh của tôi và gửi cho tôi vài tin nhắn.

 

Nhưng được mấy lần, thấy thái độ của tôi liền thở dài:

 

“Dù sao chúng ta cũng không có duyên phận làm mẹ chồng, con dâu.”

 

Hơn một tháng sau, đã đến ngày lễ Giáng sinh.

 

Tả Bội Phong đến xưởng gốm của tôi.

 

Thấy tôi bình tĩnh hướng dẫn học trò làm đồ gốm, thầy nhướng mày cười:

 

"Cảnh Nguyệt, lần này em nghiêm túc sao?"

 

"Em thật sự không để ý tới tên cặn bã đang tìm cái c.h.ế.t đó sao?"

 

Tôi liếc nhìn anh ấy:

 

“Kỳ nghỉ lễ anh không ở nhà với vợ của mình đi, sao lại quanh quẩn ở chỗ tôi?”

 

"Anh không sợ vợ anh lấy lại sẽ lại bỏ trốn à?"

 

Nụ cười của Tả Bội Phong lập tức biến mất, anh ấy nhặt một cái bánh bao đất sét nhỏ nhẹ nhàng ném về phía tạp dề của tôi:

 

"Anh ở đây quan tâm em gái."

 

"Vậy mà còn đ.â.m vào nỗi đau của anh?"

 

Nói xong, anh ấy vỗ tay chán nản rồi bước xuống ghế.

 

Một lời mời viết tay được đặt trên bàn.

 

Trên tờ giấy màu hồng nhạt có những dòng chữ đều đặn tinh tế với những bông hoa kẹp tóc.

 

Thoạt nhìn, có vẻ như vợ anh, người chuyên luyện viết thư pháp, đã tự tay viết ra.

 

"Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của anh với vợ anh."

 

"Dù sao... Thần Tự nhất định sẽ đến."

 

“Em muốn đến thì đến, không đến thì anh cũng có thể hiểu được."

 

Nói xong, Tả Bội Phong cầm bó hoa hồng bên người lên, hất cằm về phía tôi, ra hiệu sắp rời đi.

 

Chỉ là vừa bước tới cửa lại dừng lại và quay lại nhìn tôi:

 

"Cảnh Nguyệt."

 

"Thực ra trong lòng Quý Thần Tự có em."

 

“Trong hơn một tháng, cậu ấy dường như sống một cuộc sống vô tư với những tình yêu mới nối tiếp nhau.”

 

“Nhưng trên thực tế, cậu ấy thường ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ tin nhắn của em.”

 

“Không phải anh đang nói đỡ cho cậu ấy.”

 

“Anh không đành lòng nhìn thấy kiên trì bao nhiêu năm của em lại cứ như vậy mà bỏ lỡ.”

 

“Cho nên anh nhiều chuyện nói thêm một câu.”

 

"Dù em lựa chọn thế nào thì anh vẫn ủng hộ em."

 

"Nếu em muốn bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ giới thiệu cho em người mới ngay lập tức!”

 

Cửa cửa hàng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

 

Tiếng chuông chào mừng vang lên một tiếng “ding ding” giòn giã.

 

Trì Tịch mặc áo khoác đen bước vào cùng với những bông tuyết rơi.

Loading...