Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình cảm bị thời gian chôn vùi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-31 04:25:29
Lượt xem: 150

26.

"Nam Nguyệt, nhìn gì đấy?"

Một đồng nghiệp hối hả mang tài liệu đến.

Tôi quay lại nhìn cô ấy, cười khẽ: "Tớ đang đi dạo thôi."

Đồng nghiệp: "Đừng có dạo nữa, hôm nay có một đại nhân vật đến, giờ vẫn còn ở văn phòng của sếp ấy, trông ghê lắm. Dọa c.h.ế.t tớ rồi."

Tôi: …

Thôi, giữ mạng quan trọng hơn.

Tôi quay người xuống lầu, nhưng điện thoại lại kêu lên không đúng lúc.

Không ngoài dự đoán, là cuộc gọi của Thẩm Dĩ Tu.

"Vào đi."

Tôi đi cùng đồng nghiệp vào văn phòng. Đồng nghiệp đặt tài liệu xuống rồi chạy mất. Tôi có chút ngượng ngùng, liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh.

Không nhìn thì thôi, nhìn một cái mà sợ ch.ết khiếp.

Người đàn ông này là nhà thiết kế nổi tiếng, kiểu người "không mở hàng thì thôi, mở là ăn cả năm".

Anh ấy nhìn tôi, cười khẽ: "Chào cô Hướng. Tôi còn việc, không làm phiền hai người nữa. Tạm biệt."

"Ơ..."

Lời cáo từ này làm tôi ngơ ngác.

Cánh cửa khép lại.

Tôi quay sang nhìn Thẩm Dĩ Tu, vui vẻ nói: "Đại nhân vật còn chào hỏi em nữa chứ!"

Thẩm Dĩ Tu: "Nếu em làm Thẩm phu nhân, sẽ có nhiều người lớn chào hỏi em hơn nữa đấy!"

Tôi: …

Sao tôi lại nghe ra chút dụ dỗ trong câu nói này nhỉ…

Thẩm Dĩ Tu ký xong tài liệu, đặt bút vào ống bút, rồi bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng hỏi:

"Tối nay em rảnh không?"

"Hả?"

Tôi nhướn mày, không hiểu ý anh ấy.

Thẩm Dĩ Tu: "Ăn tối dưới ánh nến với tôi, được không?"

Trong văn phòng tràn ngập ánh sáng, rõ ràng là thế giới thực, nhưng tôi lại có cảm giác như  mình đang mơ.

Theo như tôi hiểu về Thẩm Dĩ Tu, anh ấy rất cuồng công việc. Dành thời gian để ăn tối dưới ánh nến, thật là chuyện cười.

Có lẽ đã ch.ết tâm bởi hai lần trước, lần này, mọi chuyện đã xảy ra rồi, tâm thái của tôi cũng chẳng sao cả.

Dù sao Thẩm Dĩ Tu độc thân, tôi cũng độc thân, anh thích thì tôi chiều.

Tôi nhướn mày, thốt ra câu nói cần rất nhiều can đảm nhất trong đời: "Sếp, anh chơi thật đấy à?"

Thẩm Dĩ Tu  khẽ cười.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp, so với Cố Cẩn Hiên lại thêm vài phần yêu nghiệt, chỉ là khí chất của anh ấy đã áp chế đi rất nhiều.

 

27.

Tôi có nằm mơ cũng không nghĩ đến, đời này mình lại mập mờ yêu đương với sếp.

Vài giờ trước buổi hẹn hò, Thẩm Dĩ Tu như thường lệ sẽ tổ chức họp cuối tuần, cả buổi lạnh như băng, báo cáo doanh số đều thưởng phạt rõ ràng. Vì vậy, tôi "may mắn" bị trừ thêm hai trăm tệ.

"Nam Nguyệt, hai chúng ta đúng là đồng cam cộng khổ, tớ cũng bị trừ hai trăm."

"Đồ Thẩm bóc lột…"

Tôi cau có bóp tài liệu, liếc thấy Thẩm Dĩ Tu bước ra khỏi văn phòng, thật sự muốn gi.ết anh ấy.

Đồng nghiệp sợ đến nỗi im bặt, không quên chọc vào eo tôi, cười hì hì chào: "Sếp ạ..."

Tôi không cam lòng, lí nhí: "Sếp ạ."

Thẩm Dĩ Tu hơi gật đầu, không nói gì thêm.

Tôi: …

Mẹ nó! Sao trước mặt người khác anh ấy lại lạnh lùng vậy!...

[Thẩm Dĩ Tu]: Tan làm rồi.

Tôi nhìn tin nhắn của Thẩm Dĩ Tu, cắn môi, thầm thề tối nay phải ăn cho Thẩm Dĩ Tu phá sản mới thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-cam-bi-thoi-gian-chon-vui/chuong-7.html.]

Tuy nhiên, không khí lãng mạn của bữa tối dưới ánh nến đã khiến tôi kìm nén ngọn lửa giận lúc nãy của mình.

Cảnh đêm ở Giang Đô rất đẹp, đặc biệt khi ngồi trên du thuyền ngắm nhìn, lại càng có một phong vị khác biệt, tựa như ánh đèn xung quanh chỉ là phông nền cho bầu trời đầy sao.

"Sếp, cái này em không thể chia tiền với anh được."

Tôi đứng trên boong tàu, nhìn về những tòa nhà cao tầng phía xa, đột nhiên hối hận vì đã đồng ý đi ăn tối với Thẩm Dĩ Tu.

Một cách vô hình, tôi lại cảm nhận được khoảng cách về tầng lớp xã hội với Thẩm Dĩ Tu.

Trong tưởng tượng của tôi, bữa tối chỉ là xiên nướng, bia, vài chục đồng là xong.

Nhưng bữa tối của Thẩm Dĩ Tu: du thuyền, rượu vang, bò bít tết, giá bao nhiêu tôi không biết, cũng chẳng dám tính.

Một luồng khí mát lạnh áp sát vào.

Thẩm Dĩ Tu xoa đầu tôi, khẽ cười: "Đây không phải tiệc công ty, ai cần chia tiền với em."

Rồi như sợ tôi không hiểu, Thẩm Dĩ Tu nhấn mạnh: "Đây là chuyện riêng của hai chúng ta."

 

Tôi cắn môi, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Có lẽ nguyên nhân tôi không thể làm

" phu nhân nhà giàu" chính là ở đây: tôi không thể mặt dày vượt qua khoảng cách về tiền bạc được.

Có lẽ anh ấy nhận ra sự bất thường của tôi.

Thẩm Dĩ Tu nói: "Hình như ở đây hơi lạnh, chúng ta vào quán ăn nhé, lẩu, đồ nướng hay đồ Nhật?"

Tôi ngạc nhiên nhìn Thẩm Dĩ Tu, không tự chủ liếc mắt qua du thuyền đã được trang trí xong, bĩu môi: "Vậy còn cái này…"

Thẩm Dĩ Tu: "Không cần nữa."

"Không được, em muốn ăn cái này."

Tôi liếc anh ấy một cái, cảm thấy Thẩm Dĩ Tu thật sự quá lãng phí, liền bước vào trong du thuyền, ngồi phịch xuống, nhìn người vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày nói:

"Mau vào đây."

Thẩm Dĩ Tu khẽ cười, khóe môi cong lên.

Tôi ngơ ngác, đến khi nhìn Thẩm Dĩ Tu cắt bò bít tết cho mình mới nhận ra mình lại bị anh ấy bẫy rồi.

Bàn tay của Thẩm Dĩ Tu rất đẹp, nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

28.

Gió đêm lớn.

Trong ánh nến lung linh, lòng tôi lại ấm áp khôn tả.

Dù không biết điểm nào ở tôi khiến Thẩm Dĩ Tu thích, hoặc có thể anh ấy chỉ đùa giỡn, nhưng tôi thật sự đang tận hưởng khoảnh khắc này.

Tôi uống hai ly rượu vang.

Tay chống cằm, xoa xoa má ửng đỏ của mình, lặng lẽ nhìn gương mặt tinh xảo của Thẩm Dĩ Tu, thở dài nói:

"Sếp, anh đã từng hẹn hò với mấy cô rồi?"

"Một."

Tôi nhướn mày, "Một?"

Thẩm Dĩ Tu: "Chỉ có một mình em."

Nghe câu này, tôi thực sự muốn cười.

Ngay cả khi Thẩm Dĩ Tu không xu dính túi, tôi cũng không tin với nhan sắc này anh ấy chỉ từng hẹn hò với một người.

Nếu Thẩm Dĩ Tu không muốn nói thật, tôi cũng chẳng hỏi thêm, loạng choạng đứng dậy bước ra ngoài, hít thở làn gió lạnh lẽo, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố.

Tôi từng nghĩ, năm hai mươi lăm tuổi mình sẽ tiền đồ như gấm.

Nhưng hiện tại, năm hai mươi lăm tuổi của tôi cũng chỉ chấp nhận cái bình thường mà thế giới này ban cho.

Áo vest khoác lên vai tôi.

Tôi liếc nhìn Thẩm Dĩ Tu đang đứng sau lưng mình, chỉ cảm thấy hơi thở trong trẻo của anh ấy từng chút len lỏi vào trong hơi thở của tôi. Lòng tôi hơi hồi hộp, nhưng vẫn để mặc Thẩm Dĩ Tu ôm lấy mình.

Vòng tay của Thẩm Dĩ Tu rất ấm áp. Tôi không tự giác dựa vào anh ấy, thỉnh thoảng nghe tiếng còi tàu từ khơi xa vọng lại, càng lúc càng thấy buồn ngủ.

Trong cơn mơ hồ.

Tôi nghe thấy Thẩm Dĩ Tu nói:

"Có một cô gái nhỏ, hồi đi học luôn ồn ào muốn ngắm sao trên du thuyền. Giờ còn chưa ngắm được mấy phút, sao lại ngủ mất rồi…"

Cô gái nhỏ nào vậy?

Tôi rúc vào lòng Thẩm Dĩ Tu, đầu óc lơ mơ, cũng không muốn biết đáp án.

Thế giới của người trưởng thành, biết đủ là tốt, không gì hơn thế.

Loading...