Tình cảm bị thời gian chôn vùi - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-31 04:03:37
Lượt xem: 169
18.
Hướng mà Thẩm Dĩ Tu sắp sửa đi là nhà bếp. Tôi thò đầu nhìn một chút, rồi nhẹ bước định chuồn đi, nhưng vừa tới cửa, người giúp việc đã nhìn thấy tôi, mỉm cười nói:
“Phu nhân tỉnh rồi.”
“À… Tôi, tôi không phải…”
Tôi đứng sững tại chỗ, nhìn Thẩm Dĩ Tu sửa từ trong bếp bưng chén canh ra, cố nặn ra một nụ cười.
Thẩm Dĩ Tu sửa mỉm cười đáp lại: “Có sức để chạy rồi hả?”
Tôi: …
Tôi chỉ ra ngoài cửa, mỉm cười nói: “Sếp, hôm nay em phải đi thăm ba mẹ, không thể ở lại lâu…”
Thẩm Dĩ Tu: “Ăn xong rồi đi.”
Tôi cố tìm thêm lý do: “Nếu tới trễ, ba mẹ sẽ mắng em mất.”
Thẩm Dĩ Tu: “Không phải bị trừ lương đâu.”
Cuối cùng.
Người nào đó bổ sung thêm một câu: “Cơm là miễn phí.”
Tôi: …
Mẹ nó!
Dưới “áp bức” của người nào đó, tôi tức tối ăn một bát canh, thuận tiện gặm thêm một cái đùi gà. Dáng ăn không được lịch sự lắm, nhưng người nào đó lại rất điềm nhiên nhìn chằm chằm.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy ánh mắt Thẩm Dĩ Tu giống như đang cho heo ăn vậy...
Tôi: …
Cắn môi, tôi nhét thêm một viên thịt vào miệng, hoàn toàn không có ý định giữ ý tứ, hình tượng gì hết, nhưng Thẩm Dĩ Tu lại càng cười vui vẻ hơn.
Thẩm Dĩ Tu không bình thường, nhưng tôi không dám hỏi.
Tôi không hiểu tại sao anh ấy có thể tự nhiên như vậy, trong khi tôi đã bắt đầu hối hận vì sự bồng bột của mình tối qua.
19.
Có câu phải nói, nơi này không thể ở lâu.
Sau khi ăn xong, tôi không cho Thẩm Dĩ Tu cơ hội nói thêm, lập tức bật chế độ chạy trốn. Kết quả là anh ấy còn nhanh hơn tôi, một tay nhấc eo tôi lên.
“Sếp!”
“Ăn xong đừng chạy nhanh quá, không tốt cho dạ dày.”
Thẩm Dĩ Tu sửa thả tay ra một chút, cúi đầu nhìn tôi, nhẹ giọng nói:
“Chỉ vì không muốn tôi gặp ba mẹ em mà chạy nhanh thế à?”
Nghe vậy, tôi ngẩn người, hoàn toàn không kịp phản ứng, mơ hồ đáp lại:
“Hả, em không phải ý đó…”
Thẩm Dĩ Tu: “Vậy ý em là tôi có thể gặp hai bác?”
Tôi: …
Ch.ết tiệt.
Sao tôi lại cảm giác mình lại rơi vào bẫy rồi.
Trước cổng bệnh viện.
Tôi nghiêng đầu nhìn đống túi lớn túi nhỏ trong tay Thẩm Dĩ Tu, đối diện với ánh mắt của những người qua đường, có chút ngượng ngùng lên tiếng:
“Sếp, anh mang theo nhiều thế này…”
“Gặp bậc trưởng bối, nên làm vậy mà.”
Thẩm Dĩ Tu không bận tâm, sải bước dài vào thang máy. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, tôi yếu ớt đứng bên cạnh anh ấy.
Thang máy từ từ đi lên.
Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, mình chỉ cao đến n.g.ự.c của Thẩm Dĩ Tu. Ánh mắt rơi vào cổ anh ấy, nhìn thấy dấu răng kia, mặt tôi lập tức đỏ bừng. Khi ánh mắt vô tình chạm vào Thẩm Dĩ Tu, tôi vội vàng dời đi.
Dọc hành lang đi về phía phòng bệnh.
Tôi vừa đi vừa lưỡng lự, quay đầu nhìn Thẩm Dĩ Tu hết lần này đến lần khác. Cuối cùng lấy hết can đảm, thò đầu vào phòng, mỉm cười gọi:
“Ba, mẹ.”
Trong phòng im ắng.
Ba mẹ tôi chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi tiếp tục nghịch điện thoại, hoàn toàn không muốn để ý tới tôi.
“Chào cô chú.”
Thẩm Dĩ Tu kịp thời lên tiếng.
Tôi vừa định nói rằng ba mẹ tôi tâm trạng không tốt, có thể sẽ không phản ứng, nhưng mẹ tôi lập tức ngẩng đầu nhìn anh ấy, cười nói:
“Ơ, cháu là ai thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-cam-bi-thoi-gian-chon-vui/chuong-5.html.]
Thẩm Dĩ Tu sửa giọng nói trong trẻo: “Cô, cháu là Thẩm Dĩ Tu.”
Cuối cùng.
Thẩm Dĩ Tu sửa liếc nhìn tôi, như muốn tôi mở miệng giới thiệu. Tôi cười gượng, quay sang mẹ, phẩy tay:
“Đây là sếp con.”
Nói xong.
Tôi cười nhìn Thẩm Dĩ Tu như muốn anh ấy phối hợp với lời tôi. Không ngờ Thẩm Dĩ Tu chỉ lạnh nhạt liếc tôi một cái.
20.
Không thể không nói, người làm ăn đúng là khéo ăn nói. Chỉ bằng vài ba câu, Thẩm Dĩ Tu sửa đã làm mẹ tôi vui vẻ ra mặt. Chỉ tiếc, chiêu này không có tác dụng với ba tôi. Ông từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ bình thản, khách sáo.
“Nguyệt Nguyệt, lại đây.”
Ba tôi vẫy tay, ra hiệu bảo tôi đi theo ông ra hành lang.
Tuy hơi thắc mắc, nhưng tôi vẫn đi theo. Chưa kịp lên tiếng, ba tôi đã thở dài nói:
“Nguyệt Nguyệt, ba không muốn nói con, nhưng con nhìn người đúng là không được sáng suốt.”
Tôi: …
Tôi cứ nghĩ ba sẽ bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói, nên cúi đầu, ngoan ngoãn chịu trận.
Ba tôi tiếp lời: “Lần này con tìm người này, chẳng phải là quá yếu ớt sao? Sau này làm sao bảo vệ được con? Người này nhìn thì ưa nhìn, ba biết con gái các con thích người đẹp. Nhưng mà con à, tuổi còn trẻ, lại đẹp trai, con nghĩ cậu ta có thể yên ổn mà dừng chân sao? Nhìn đàn ông, không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Tôi: …
“Ba! Ba nghĩ đi đâu thế! Anh ấy là sếp con mà.”
Nghe vậy, tôi á khẩu không biết nói gì, nhịn không được mà cất tiếng:
“Hơn nữa, anh ấy lớn hơn con hai tuổi! Còn nữa, nhìn vậy thôi, nhưng anh ấy rất khỏe, người toàn là cơ bắp.”
Ba tôi nhíu mày: “Thật là sếp con à?”
Tôi không nhịn được thở dài, cau mày nói:
“Con lừa ba làm gì?”
Ba tôi: “Sao con biết người ta có cơ bắp? Còn biết là rất khỏe?”
Tôi: …
Tôi chớp mắt liên tục, đối diện với ánh mắt dò xét của ba, hai tay vô thức giấu ra sau lưng, luống cuống đến mức không biết trả lời thế nào.
Trong khoảnh khắc cấp bách, tôi buột miệng bịa một lý do:
“Anh ấy hay đăng ảnh cơ bắp, con lướt thấy trên vòng bạn bè.”
Ba tôi: “Cũng là kiểu thích khoe khoang.”
Tôi: …
Thẩm Dĩ Tu, em thật có lỗi với anh.
21.
Xét việc Cố Cẩn Hiên đang ở trong căn hộ tân hôn của tôi, tôi thề sống c.h.ế.t không dám để Thẩm Dĩ Tu đưa tôi về đó. Vì thế, tôi tùy tiện chỉ một căn hộ gần nhà, rồi mỉm cười nói:
“Cảm ơn sếp đã đưa em về.”
“Cảm ơn thế nào đây?”
Thẩm Dĩ Tu đặt bàn tay lên vô lăng, sắc mặt có vẻ không vui, từ từ nghiêng người tới gần tôi, ánh mắt như chú cún con sắp bị bỏ rơi, chăm chú nhìn tôi.
Tôi đã từng thấy vẻ nghiêm túc của Thẩm Dĩ Tu, nhưng bây giờ thế này lại khiến tôi càng bối rối hơn.
Tôi thừa nhận.
Ngoại hình của Thẩm Dĩ Tu sửa rất hợp mắt tôi.
Nhưng tôi cũng rõ ràng.
Sự tuyệt tình của đàn ông trưởng thành không thể nói rõ chỉ bằng vài câu.
Cố Cẩn Hiên là như thế, vị hôn phu của tôi cũng vậy. Tôi không tin Thẩm Dĩ Tu sẽ là ngoại lệ.
Tôi sợ mình sẽ quen, lại thích anh ấy, tôi không thể chịu đựng thêm một lần đau đớn xé lòng nữa.
Hơi thở lạnh lẽo áp sát.
Thẩm Dĩ Tu sửa đưa tay nâng mặt tôi lên, nụ hôn dần sâu hơn. Trong sự giao thoa mơ hồ, tôi cảm thấy như mình chìm vào một lớp bọt biển, vô thức phát ra tiếng nức nở.
“Hướng Nam Nguyệt, tôi không muốn chỉ làm sếp của em.”
Giọng Thẩm Dĩ Tu sửa khàn khàn, khẽ chạm môi tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ấy, để mặc anh hôn hết lần này tới lần khác. Chỉ nghe thấy Thẩm Dĩ Tu ghé vào tai tôi, thấp giọng nói:
“Em không nghĩ rằng em nên cho tôi một danh phận sao?”
Nếu phải dùng một từ để hình dung cách tôi rời đi lúc đó, thì “bỏ của chạy lấy người” là từ phù hợp nhất.
Tôi không thể tin những lời đó lại được nói ra từ miệng Thẩm Dĩ Tu.
Áaaa, Chớt tiệt, tôi xao xuyến quá!!!