Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tĩnh An Ma Ma - 1

Cập nhật lúc: 2025-01-26 05:09:54
Lượt xem: 164

Xe ngựa chẳng mấy chốc đã đến phủ Trưởng công chúa. Ma ma quản sự ân cần đỡ tay ta xuống xe, ta thuần thục chỉnh đốn lại nét mặt, gật đầu, giữ nguyên vẻ nghiêm nghị, trang trọng tiến về tiểu viện của Trưởng công chúa. 

 

Sân vườn tiêu điều, xơ xác, lá rụng phủ kín lối đi, chẳng thấy bóng dáng nô bộc quét dọn. Ta đứng ở cửa viện, lặng lẽ nhìn ma ma quản sự, bà ta sắc mặt khẽ biến, vội giải thích: "Trưởng công chúa người thích thanh tịnh, cách đây mấy hôm đã cho đuổi hết hạ nhân ra ngoài rồi."

 

Ta khẽ thở dài bước vào phòng, tiếng sàn gỗ ọp ẹp kêu lên ken két, một mùi thuốc nồng nặc hòa lẫn với không khí oi bức phả thẳng vào mặt. 

 

Ta cung kính hành lễ, chờ mãi chẳng thấy hồi âm, bèn to gan ngẩng đầu lên nhìn. Trên chiếc giường ở đằng xa, Trưởng công chúa với quầng thâm đen sì và nét mặt xanh xao ốm yếu khiến ta không khỏi nhíu mày. 

 

Chẳng lẽ nàng cũng chẳng còn tâm trạng mà chuyện trò với ta sao? 

 

Trưởng công chúa chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ta, nàng có chút kích động đưa tay ra. Ta vội vàng tiến lên: "Tĩnh An ma ma. Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ? Không ngờ con còn có thể nhìn thấy người khi còn sống?" 

 

Ta âu yếm vỗ về bàn tay gầy guộc của Trưởng công chúa: "Công chúa, Người xuất cung cũng đã mười năm rồi..." 

 

Trưởng công chúa bất giác thần sắc ảm đạm: "Năm đó ta bất chấp sự phản đối của Hoàng huynh, nhất quyết phải gả cho Phò mã. Mười năm nay ta vẫn luôn không dám hồi cung, ta sợ hồi cung nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hoàng huynh..." 

 

Ngoài cửa vang lên một tiếng ho khan, tiếp đến là tiếng nha hoàn Tiểu Tư thỉnh an: "Phò mã vạn phúc." 

 

Phò mã Trần Hoành tuấn tú, nho nhã sải bước đi vào, mang theo một mùi hương thanh khiết thoang thoảng. Mùi hương quen thuộc này khiến ta nhớ tới hương thơm trên người các phi tần khi ta còn chinh chiến nơi cung cấm năm xưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-an-ma-ma/1.html.]

 

Chỉ thấy sau lưng Trần Hoành xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, khoác trên mình bộ áo trắng muốt, dáng đi uyển chuyển như liễu rủ, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, chính là Liễu di nương thanh mai trúc mã của Phò mã. 

 

"Tỷ tỷ, muội đến thỉnh an tỷ."

 

Liễu di nương yểu điệu hành lễ với Trưởng công chúa trên giường. Trưởng công chúa cố gượng dậy, nhẹ nhàng đáp một tiếng, tuy rằng thể yếu nhưng khí chất vẫn toát lên nguyên vẹn. 

 

"Tỷ tỷ, đây là ma ma đến từ trong cung sao?"

 

Nàng ta giả vờ như vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của ta, nhíu mày nói với Trần Hoành: "Hoành lang, chàng xem ma ma này thật vô lễ, lại dám không thỉnh an chàng." 

 

Ta nhíu mày, chẳng nhẫn nhịn được mà đã vội vã tìm đến nỗi nhục nhã hay sao? Ta đứng dậy chầm chậm bước tới. Ngay lúc bọn chúng vẻ mặt đắc ý chờ ta hành lễ, trong lòng ta lạnh lùng cười thầm, nhanh như cắt giơ tay lên. "Chát", một cái tát giáng thẳng vào mặt Liễu di nương.

 

Mặt Liễu di nương in hằn năm dấu tay đỏ chót, vẻ mặt nàng ta đầy vẻ khó tin, còn Trần Hoành thì lộ rõ vẻ đau lòng.

 

Ta thầm xoa tay, cảm thán quả nhiên gừng càng già càng cay.

 

"Ngươi, ngươi dám đánh ta sao?" Liễu di nương trừng mắt nhìn ta như muốn tóe lửa, không còn chút vẻ hòa nhã nào như vừa rồi.

 

"Đánh thì đánh, cần gì phải chọn ngày?" Ta cười lạnh, nhìn Trần Hoành mà hỏi: "Ta nào hay biết phủ Trường công chúa lại do một ả di nương làm chủ?"

Loading...