Tin Nhắn Lúc Nửa Đêm - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-03 19:47:55
Lượt xem: 221
Sự khủng hoảng tột độ lại ập đến, thậm chí tôi còn không phân biệt được khi nãy là do tôi nằm mơ hay là giờ phút này tôi đã ch.ết rồi, chính ngay lúc tứ chi tôi cứng đờ không biết nên làm sao thì Cổ Tầm lại gửi tin nhắn thứ hai đến:
“Tiểu Diệp! Tớ xin cậu đấy, cậu đến đón tớ đi mà, tớ ngồi xổm lâu quá chân tê cứng rồi, ra cũng không dám ra, người đó cứ đứng bên ngoài không nhúc nhích, tớ không biết phải làm sao, thật sự đáng sợ lắm!”
Từng câu từng chữ đang đập vào mắt tôi, cảm nhận của tôi lúc này quá chân thật, tôi lập tức cầm điện thoại lên báo cảnh sát để nói rõ tình huống, cầu xin họ mau mau có mặt, cùng lúc đó, tôi vội vàng nhảy xuống giường, đến cả dép cũng chẳng buồn mang.
Đúng thế, tôi phải bỏ chạy!
Xin lỗi nhé Cổ Tầm, tôi và cậu đều không phải là đối thủ của người phụ nữ đó, những gì có thể làm tôi cũng đã làm rồi, bây giờ tôi chỉ muốn bảo toàn tính mạng của bản thân, mong cậu có thể hiểu cho tôi.
5.
Hô hấp càng lúc càng nặng nề, tôi run rẩy đi tới mở cửa phòng rồi đi dọc theo dãy hành lang, chỉ cần đi được một nửa là tôi có thể nhìn thấy cầu thang, vậy thì tôi sẽ được cứu rồi.
Tôi nhẹ nhàng bước từng bước trên mặt đất, sợ sẽ làm kinh động đến người phụ nữ kia, nhưng tôi chưa đi được mấy bước thì màn hình điện thoại sáng lên.
Là video call mà Cổ Tầm gọi đến.
Đột nhiên tôi ý thức được tiến độ lần này đã nhanh hơn so với lần trải nghiệm lúc nãy, và rồi cuộc gọi video tự tắt, tôi bàng hoàng nghe được một tiếng “cạch”, đó là cánh cửa gỗ cũ kỹ trong nhà vệ sinh bị mở ra.
Chân tôi lập tức mềm nhũn, nhưng bản năng sinh tồn khiến cho tôi mặc kệ động tĩnh lớn hay nhỏ, trước mắt cứ xông thẳng về phía trước, tôi hét toáng lên, tựa hồ như vừa lăn vừa bò, hoảng đến nỗi nước mắt sắp ứa ra luôn rồi.
Mà hành lang đối diện, có ai đó đang xông tới rất nhanh trong bóng tối, tốc độ của nó phải nói là nhanh hơn tôi gấp mấy lần, tôi còn nghe được tiếng cười khúc khích vô cùng quái dị càng lúc càng đến gần.
Chính ngay lúc tay tôi sắp chạm được đến thành cầu thang thì tóc của tôi đã bị ai đó túm lại.
Sau đó có hai ngón tay trực tiếp đ.â.m thẳng vào mắt của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tin-nhan-luc-nua-dem/chuong-3.html.]
......
Tỉnh lại lần nữa đã là 22:00.
Cổ Tầm vẫn còn chưa về đến ký túc xá, không biết đi đâu mất rồi.
Giờ phút này tôi bất chợt nhận thức được, hình như tôi đã rơi vào một vòng tuần hoàn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mà thời gian cứ ngày một sớm hơn, cứ mỗi lần sau khi Cổ Tầm ch.ết thì người bị hại tiếp theo sẽ là tôi, nhưng tôi là kẻ vô tội, vòng lặp tuần hoàn đó chính là cơ hội để tôi trốn thoát mà ông trời ban cho.
Tôi lập tức cầm điện thoại gọi cho Cổ Tầm, sau khi nghe máy tôi dùng tốc độ nhanh hết mức có thể để tóm tắt lại câu chuyện cho cậu ấy nghe, không ngoài tầm dự kiến, Cổ Tầm không thèm để tâm, cứ tưởng tôi đang trêu đùa ác ý.
“...... Tôi biết là cậu sẽ không tin tôi,” Tôi vừa dọn dẹp vừa nói chuyện điện thoại với cậu ấy, “Vậy thì đừng trách sao tôi không nhắc cậu trước, đêm nay 23:50, cậu có mắc đến cỡ nào cũng đừng đi vệ sinh. Tôi sẽ không về ký túc xá đâu, cậu tự mình cẩn thận đi nhé.”
Tôi thu dọn đồ đạc xong liền lập tức bắt xe đi đến khu đông đúc phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố, cắn răng thuê một phòng khách sạn có giá tiền đắt đỏ.
Tôi có đi đến tiếp tân đánh tiếng sẵn, bảo rằng mong họ có thể để gõ cửa phòng tôi vào lúc 23:50, bởi vì có khả năng tôi sẽ gặp phải một số chuyện không may.
Sau khi vào phòng tôi lại kiểm tra thật kỹ căn phòng lần nữa, cửa sổ cũng khóa chặt chẽ, tôi nghĩ nhiêu đây chắc cũng đủ an toàn rồi đúng không?
Tôi tự trấn an bản thân mình, hy vọng có thể thuận lợi vượt qua và phá giải vòng lặp tuần hoàn trong tối nay.
23:30, Cổ Tầm hỏi tôi đang ở đâu, tôi có sao nói vậy rồi lại hỏi cậu ấy có muốn qua đây với tôi không, nhưng không thấy phản hồi gì.
Sau khi tắt đèn nằm lên giường mới phát hiện, vách tường bên cạnh còn treo một bức tranh sơn dầu, đó là bóng lưng của một người phụ nữ.
Thật không uổng công tôi tốn nhiều tiền đến thế.