TIM TA ĐAU QUÁ MAN - 11-14
Cập nhật lúc: 2024-05-16 10:19:59
Lượt xem: 204
11.
Dạo này ta cứ hay bị đau tim. Thu Đào nói “Là chuyện tình cảm hại sức khỏe đây mà.”
Nhưng mà Thu Đào, ta có bị ngu đâu. Ta luôn nhớ mong Trình Lãng, nhưng cũng hận hắn vì tiền đồ mà bỏ rơi ta. Có điều trước khi kết hôn ta cũng vẫn đau tim như bình thường mà. Chỉ sợ rằng không phải do chuyện tình cảm mà là bệnh lạ bà đồng đã nói chẳng thể chữa trị được hết.
Đến mức uống thuốc hình như cũng vô dụng rồi.
Lục Hành Dao nghiêm mặt cảnh cáo, không cho ta chế_t trong phủ, nói rằng sẽ xúi quẩy.
Nhưng mà người chế_t trong phủ này còn ít sao?
Có lẽ hắn sợ đen đủi thật nên đêm hôm kiếm bà đồng đến phủ. Bà đồng đó tuổi gần gần với mẫu thân ta, từ khi ta biết ghi nhớ đã ở trong phủ rồi. Bà ấy nói mình không có con cái, trước khi gặp được cha mẹ ta thì dựa vào việc trừ ma diệt tà, trị một số bệnh nhỏ kiếm ít bạc vụn sống qua ngày.
Bà đồng đó ngồi cạnh giường, xì xầm xì xầm lẩm nhẩm.
Lục Hành Dao vẫy tay, để bà ấy nhanh chóng khám bệnh cho ta. Nhưng bà ta lại quỳ rạp dưới đất, không chịu đứng dậy.
Giọng nói già nua cất lên, khóc nói bản thân mình có tội, không biết khám bệnh. Hóa ra cha mẹ đáng yêu hòa ái của ta đã bị lừa, bao năm qua ta cũng gánh trên mình cái danh có bệnh lạ khó chữa, đã 18 năm. Bệnh thì có, nhưng mà là bệnh ngu.
Trong chốc lát, ta không biết nên khóc vì bệnh ngu đó sắp lấy mạng mình, hay nên cảm thấy nực cười nhất là bao năm qua tận tâm tận lực báo đáp người ta, chịu đủ mọi trêu chọc chế giễu, giờ đây sắp đến lúc được giải thoát rồi.
Lục Hành Dao muốn xử chế_t mụ ta.
“Phu nhân thấy ngũ mã phanh thây được không? Hay nhồi xá_c? Hay chặt làm tám khúc đi nuôi cá?”
Nghe tới đó ta bị thót tim, sao lại hỏi một người sắp chế_t mấy việc thế này nhỉ?
Hắn cười nhạt “Vậy chặt làm tám khúc đi nuôi cá đi.”
Ta làm sao lại quên nhỉ, người quyền cao chức trọng luôn sẽ nắm quyền sinh quyền sát người khác trong tay. Bà đồng bị lôi đi, kêu gào hoảng loạn xin tha mạng, còn hét tên Thu Đào.
“Thu Đào, Thu Đào, con gái ngoan, xin tiểu thư tha mạng cho mẹ đi.”
Ta bất ngờ nhìn Thu Đào. Nó không nói gì, vậy là nhận rồi.
Cuối cùng còn bao nhiêu chuyện mà ta chưa biết đây?
Thu Đào quỳ xuống đất, xin ta tha mạng cho mẹ nó. Nó khóc, nói mình chỉ có một người thân này thôi. Bỗng dưng ta cảm thấy lạc lõng, thất vọng cùng cực. Thân như chị em, ở bên nhau mười mấy năm, rồi cuối cùng tan vỡ như bong bóng.
Lục Hành Dao lôi họ lên, đi bêu riếu 3 ngày rồi quăng cho cá ăn.
Cái viện to như vậy, chỉ còn lại một mình ta. Ta ngồi trên xích đu, bên tai văng vẳng tiếng gọi “Tiểu thư, tiểu thư”
12.
Đêm khuya.
Ta lê tấm thân mệt mỏi đứng ngoài cửa hắng hắng giọng “Tướng quân đã nghỉ ngơi chưa?”
Bóng đèn bên trong vẫn chập chờn, có lẽ vẫn chưa nghỉ.
Từ lúc ta vào phủ, hắn vẫn luôn nghỉ lại ở phòng đọc sách. Lục Hành Dao này ngoài việc hay dọa nạt người khác , nói chuyện ác mồm chút xíu thì cũng luôn giữ quy tắc.
Trong phòng có một chiếc giường tháp, hắn đang nằm đó ngả lưng.
Ta cẩn thận đi vào, rồi lại cẩn thận đi ra.
“Qua đây”
Làm ta giật cả mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tim-ta-dau-qua-man/11-14.html.]
Ta cố làm vẻ cứng rắn, đi về phía trước muốn lên tiếng trước để chiếm ưu thế. Hắn lại hỏi ta “Tim còn đau không?’
Ta sờ sờ mũi “Không đau nữa.”
“Không tim không phổi.”
Ta cười haha, xin hắn tha cho Thu Đào và bà đồng.
13.
Ta vẫn giữ được tính mạng cho hai người họ.
Thu Đào vẫn đi theo ta như trước, nhưng bị phạt tiền lương. Bà đồng bị đuổi khỏi Thượng Kinh. Thu Đào mang vẻ đáng thương nhận sai với ta. Ta sờ sờ đầu nó, mẫu thân luôn nói biết sai mà sửa là đứa trẻ ngoan. Ta tin, Thu Đào vẫn là một cô nương tốt.
“Tiểu thư, người làm sao mà xin được tướng quân vậy?”
“Bằng cái lưỡi dài ba tấc của ta”
Ta kiêu ngạo ưỡn ngực. Tối ngày hôm đó ta phải đọc cho Lục Hành Dao hai canh giờ Binh pháp Tôn Tử, còn phải hầu hắn mấy ván cờ nữa. Hắn chế giễu tài đánh cờ của ta, nói có thể nấu cơm đi chứ chơi cờ hơi quá sức.
Sau đó hắn lại cảnh cáo ta, không được qua lại với Trình Lãng nữa.
Bởi vì hắn là đồng đảng với Tam Hoàng tử, mà Lục Hành Dao sẽ quyết không bạn bè liên quan gì đến bè lũ làm rối loạn triều đình, ảnh hưởng đến đất nước.
Ta nghĩ Trình Lãng đã thay đổi rồi ư, hay hắn có gì khó nói? Hắn có thể vì tiền đồ của mình mà cưới một người con gái không quen biết để củng cố địa vị, chỉ vì quyền lực mà cấu kết với những người có âm mưu phản loạn sao?
14
Trung thu ta lẳng lặng trốn ra khỏi phủ.
Lục Hành Dao đi diệt thổ phỉ rồi, ta trốn đi cũng không ai hay biết. Ta có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Trình Lãng.
Ở nơi biểu diễn âm nhạc
Lúc ta đến Trình Lãng đã ở đó rồi. Hắn mặc một bộ đồ màu trắng bạc, đẹp trai cao ráo nhưng cũng rất lạnh lùng.
“Sao hôm ấy ngươi lại ở đó? Sao lại nuốt lời? Người thực sự lấy nàng ta vì quyền thế sao?”
Một lời hỏi rất nhiều điều muốn nói
Hắn ta đeo cái vẻ bình tĩnh thong dong , cười nhẹ nói “Kiều Kiều hỏi nhiều như vậy, muốn ta trả lời cái nào trước đây?”
Ta hơi bực rồi đấy.
Hắn nói “Người không quyền không thế, ai cũng có thể dẫm đạp lên ta, nhưng có quyền thế rồi sẽ khác. Ta muốn sau này có chức có quyền, thì có gì sai. Có quyền thế mới có thể bảo vệ tốt người phụ nữ của mình không phải sao? “
Ta cực kỳ tức giận hỏi hắn “Thế nên ngươi mới cưới người con gái khác? Làm tổn thương người vô tội?”
“Lấy nàng ta chỉ vì lợi ích, sau này ta sẽ cho nàng ấy một phong thư ly hôn”
“Kiều Kiều, nàng sẽ tha thứ cho ta phải không nào”
Hắn nắm tay ta, hai mắt đỏ lên. Trên bàn tay vẫn còn dấu vết sẹo thật là xấu xí. Ta không dám tin, người nay là người ta đã từng thích bao nhiêu năm nay.
Ta tức giận quay người rời đi
Bên ngoài một đám người cầm đao đứng đợi sẵn.
“Kiểu Kiều, tam hoàng tử muốn gặp muội.”
Ta bị bịt mắt, đưa đi.