TIỂU THẢO - 4

Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:56:26
Lượt xem: 680

10

 

Vào thời điểm tuyết rơi nặng hạt, Ninh Chiết ra đời.

 

Dù mấy người phu quân bọn họ vẫn chưa có tin tức gì, lão phu nhân vẫn hạ lệnh tổ chức tiệc rượu thật lớn.

 

"Không thể để cho người ngoài cảm thấy phủ tướng quân chúng ta không có người nối nghiệp, để lão Bát ra ngoài đón khách."

 

Bát công tử dù chỉ là một thiếu niên, bình thường có hơi tinh nghịch, vào những dịp như thế này lại phá lệ trầm ổn.

 

Luôn cúi đầu đúng mực về phía khách khứa, chắp tay nói cảm ơn.

 

Một nha đầu thổi lửa từ nông thôn tới như ta cũng là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt người ngoài.

 

Ta vốn dĩ không đen, dáng dấp cũng khá ưa nhìn.

 

Gần nửa năm nay ăn sung mặc sướng, trên người cũng có thêm mấy phần quý khí của một phu nhân thế gia.

 

Ta có hơi hồi hộp, lão phu nhân nói với ta rằng chỉ cần tuân theo một câu, "Không để ý thiệt hơn."

 

Hầu hết mọi người đều khá lý trí, nhưng một số người đầu lại như bị lừa đá.

 

Đứng ngay trước mặt ta, giả mù sa mưa nói, "Tiểu công tử tốt số, được sinh ra ở phủ tướng quân này, chỉ là đáng thương đứa nhỏ mới sinh ra đã không có cha."

 

Ta nhớ kỹ lời dặn dò của lão phu nhân, không chửi mắng lại, cũng không nói chuyện lớn tiếng.

 

Chỉ phân phó cho nha hoàn đứng bên cạnh một câu, "Sai người đánh ngất, trùm bao tải ném ra ngoài, chú ý, đừng lộ liễu quá."

 

Một lát sau, mấy binh lính đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay trước mặt khách khứa đầy sân, không nói lời nào, tới đập một gậy đánh ngất mang đi.

 

Động tác nhanh nhẹn dứt khoát.

 

Thấy còn có người thì thầm bàn tán, ta nghiêng đầu một cái, vừa định nói chuyện cùng nha hoàn, tất cả mọi người liền đứng thẳng tắp.

 

Lão phu nhân cười ha hả đi ra giảng hòa, "Nương tử của lão Thất xuất thân nông thôn, tính tình không được tốt lắm, chư vị xin chớ để bụng."

 

Mọi người cũng cười ha hả, "Không có không có, Thất phu nhân nhìn hiền hòa như thế này cơ mà."

 

11

 

Sau khi tiệc rượu kết thúc, công công đến tuyên đọc ý chỉ của hoàng hậu, bảo ta đưa Ninh Chiết vào cung vui đùa một chút.

 

Mang hài tử vừa đầy tháng ngồi lên xe ngựa, dù phu xe đã phủ lên trong ngoài sáu tầng da lông nhưng Trương Tam vẫn lạnh cóng đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mũi thò lò.

 

Có lẽ là do thời tiết quá lạnh nên khi bọn họ hộ tống ta ra khỏi phủ, mắt mọi người của phủ tướng quân ai nấy đều đỏ hoe.

 

Nhất là ông đầu bếp, cầm cây củi đang cháy, vừa định tiến về phía trước đã bị những người bên cạnh đè xuống.

 

Vào trong cung, ta không có thời gian thăm thú những cung điện nguy nga tráng lệ.

 

Tuyết rơi đường trơn, ta chỉ có thể dốc hết sức ôm chặt lấy đứa trẻ trong ngực.

 

Đến tẩm điện của hoàng hậu, nàng ta cũng chẳng vội gặp ta như trong ý chỉ, mà để ta lại ở một thiền điện đìu hiu.

 

Khoảng hai ngày sau, trừ phái người đưa một ít thức ăn đến, cũng không còn ai để ý tới ta nữa.

 

Sau đó, lão phu nhân tới đón ta, ôm lấy cả ta và đứa trẻ vào trong ngực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-thao/4.html.]

"Đứa bé ngoan, các con chịu khổ rồi, tổ mẫu đón các con về nhà."

 

Về đến nhà, ta mới biết, Hoàng hậu nương nương lấy lý do ta bất kính phạm thượng, vốn dĩ muốn bắt ta quỳ bên ngoài cung mấy ngày.

 

Nhưng nghĩ đến sự trung thành và dũng cảm của phủ tướng quân, nên mới khai ân, để lão phu nhân vào cung mang ta về học lại quy củ cho tốt.

 

Tháng Chạp trời đông giá rét, ta mới ở cữ xong mà quỳ xuống nền tuyết lạnh lẽo kia, chẳng cần vài ngày, chỉ một buổi thôi cũng mất mạng luôn rồi.

 

Lão phu nhân phải mang kim bài miễn tử của tổ tiên tới gặp hoàng hậu để đổi lấy mạng của ta.

 

Ta muốn giải thích rằng ngay cả mặt mũi hoàng hậu còn không gặp được, cho dù ta không biết quy củ đi chăng nữa, không gặp được người thì phạm thượng kiểu gì?

 

Khuôn mặt Tam tỷ tràn đầy tức giận, "Muốn giáng tội thì cần gì lý do?"

 

Ta lần nữa sâu kín hỏi, "Tổ mẫu, chúng ta thật sự không thể g.i.ế.c bọn họ sao?"

 

12

 

Lần này ta không kiêng kị ai, hỏi thẳng trước mặt mọi người.

 

Nghe như vậy, tất cả đều trầm mặc, chỉ có đầu bếp tay cầm cây củi bốc cháy, một mực lẩm bẩm gì đó trong miệng, bị những người bên cạnh bịt lại.

 

Lão phu nhân không trả lời, mang mọi người đến từ đường, bảo chúng ta quỳ xuống.

 

Nhìn vào hàng chục bài vị tối om om lập lòe ánh nến bên trên.

 

Lần đầu tiên ta cảm thấy rung động, người ngoài chỉ biết phủ tướng quân trung liệt, rất nhiều con cháu đã c.h.ế.t trận.

 

Nhưng lại không biết sẽ có nhiều đến như vậy!

 

Bài vị ở chính giữa, có khắc một chữ "Trung" lớn.

 

Ở phía dưới, ghi một dòng chữ, làm cho ta chấn động như bị sét đánh ngang tai.

 

"Mộ của vợ ta Tần Hàm Anh! Mất với..."

 

Ta rất chắc chắn, đây là tên của tổ mẫu cùng với ngày bà qua đời, nhưng là tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

 

Nhìn mặt ta tràn đầy nghi vấn, lão phu nhân bèn kể cho chúng ta nghe một câu chuyện.

 

Năm đó, chồng của bà – thế tử của phủ tướng quân gặp nạn ở bên ngoài, được tổ mẫu của ta cứu giúp.

 

Tổ mẫu vì cứu ông nên bị thương ở bụng, không thể mang thai được nữa.

 

Cả hai người đều không phải kiểu người câu nệ tiểu tiết nên họ đã bái thiên địa.

 

Tổ mẫu là một nữ tử hiếm thấy, không chỉ có y thuật cao minh, làm người còn rất cởi mở khoáng đạt.

 

Bà theo chân thế tử trở thành quân y, cứu vô số người bị thương.

 

Quân đội trú đóng ở núi Thúy Dung, khi chuẩn bị phát động tấn công địch bất ngờ thì bí mật lại bị gián điệp tiết lộ, hầu như tất cả mọi người đều chôn xương dưới núi.

 

Tổ mẫu đã tranh cãi cùng thế tử kịch liệt và sau đó mất tích.

 

Thế tử khó khăn vất vả quay về phủ thì phát hiện tất cả huynh đệ con cháu đều đã c.h.ế.t thảm.

 

Mẹ của ông dẫn cả gia tộc quỳ xuống cầu xin ông cưới người khác, nếu không toàn bộ phủ tướng quân sẽ tuyệt hậu.

 

Loading...