TIỂU THẢO - 3

Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:55:39
Lượt xem: 709

7

 

Chưa tới ba ngày sau, ta đã bị phát hiện.

 

Toàn bộ phủ tướng quân như trời sập.

 

Lão phu nhân bảo gần đây bà cảm thấy phiền muộn, muốn tìm ta trò chuyện.

 

Mặc dù giọng của bà rất nhẹ nhàng, cũng hết sức hiền hòa, nhưng chỉ cần mỗi khuôn mặt uy nghiêm kia thôi vẫn dọa cho ta sợ hai chân run lẩy bẩy.

 

Ta tự thú.

 

"Thật xin lỗi, lão phu nhân, ta đã mang thai, mấy ngày nay khẩu vị khá tốt, còn ăn trộm của phòng bếp không ít đồ, nhưng ngài yên tâm, ta vẫn làm tất cả mọi việc trong phận sự, ngày nào ta cũng chăm chỉ thôi lửa không dám lười biếng."

 

Trong nháy mắt, lão phu nhân giận tới nỗi đứng bật dậy. Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người tức giận đến mức cả tóc mai cũng dựng đứng lên.

 

Xong rồi xong rồi, trước kia nghe nói trên tay của lão phu nhân có không dưới trăm mạng người, sẽ không g.i.ế.c ta trong cơn tức giận chứ?

 

Ta run rẩy mở miệng, "Ngài đừng nóng giận, thật ra ta rất được việc đó, trước kia ở trong thôn cùng phu quân, việc làm lụng trong nhà tất cả đều do ta làm."

 

Khuôn mặt lão phu nhân hoàn toàn tối thui.

 

"Truyền lệnh bảo lão Lục lão Thất lập tức quay lại, trong ba ngày không tới đây, mang đầu chúng về cho ta!"

 

Việc này, nha đầu thổi lửa mang thai, cũng không đến nỗi tam đường hội thẩm chứ?

 

Ánh mắt ta không biết nên nhìn vào đâu, chỉ có thể luống cuống tay chân nhìn xuống mặt đất.

 

Ta thử dò xét hỏi một câu, "Lão phu nhân, nếu không thì ngài để cho người đánh ta mấy roi trút giận cũng được, chẳng qua là, có thể không đánh vào bụng hay không..."

 

Nghe vậy, bà từ trên ghế đứng lên, tiến lại gần ta.

 

Kéo lấy tay của ta, đẩy ngồi lên ghế.

 

Sau đó nhìn ta chăm chú, nhìn nhìn một lúc.

 

Đôi mắt bà rưng rưng nước.

 

Ông trời ơi, ta thổi lửa giỏi như vậy sao? Chủ tử ai cũng sợ ta bỏ việc.

 

Cho đến khi tất cả mọi người trong phủ đã tề tựu đông đủ, lão phu nhân mới kéo tay ta đi ra sảnh bên ngoài, còn để cho người làm chuẩn bị ghế riêng.

 

Ta ngồi, bà ấy đứng.

 

Không khí yên lặng như tờ, cho đến khi lão phu nhân một câu, "Lão Thất đã có con nối dõi!"

 

Ta vội vàng đứng lên, liên tục lắc đầu, "Không phải không phải, lão phu nhân ngài nghĩ sai rồi, ta không phải loại người như vậy, ta chưa bao giờ gặp Thất công tử, phu quân của là tiểu tư của Lục công tử mà."

 

Nếu một cô nương bị dính vào lời đồn như vậy sẽ bị người khác coi thường, bị kéo ra phố diễu hành thị chúng.

 

Cả sảnh đường đều tràn ngập tiếng cười, mọi người nhìn ta một mực giải thích, lại không có ai thèm nghe.

 

Ta bực bội đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Người của phủ tướng quân thích chụp mũ cho người khác như vậy sao?"

 

"Ta không làm nữa, ta muốn về thôn."

 

8

 

Đến lúc bọn họ kéo ta lại, giải thích một lúc lâu, ta mới hiểu được.

 

Thì ra phu quân chính là Thất công tử, Thất công tử chính là phu quân.

 

Sau khi nghe hiểu, ta lập tức thay đổi sắc mặt, vui mừng hớn hở.

 

Ta đã bảo ta nhìn người rất chính xác mà, quả nhiên tùy tiện nhặt một cái là được một thiếu gia nhà giàu.

 

Hai ngày sau, phu quân vất vả đường xa quay trở lại.

 

Ôm lấy ta, vừa xoay hai vòng đã bị lão phu nhân dùng quải trượng gõ sưng đầu.

 

"Tiểu tử thối, nhẹ một chút."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-thao/3.html.]

Phu quân cười hì hì, "Biết rồi tổ mẫu, ta đã khống chế sức lực rồi."

 

Tối hôm đó, hắn giải thích tỉ mỉ cho ta đầu đuôi câu chuyện.

 

Ban đầu hắn cũng không muốn lừa gạt ta, chỉ là sợ ta không quen với cuộc sống ở phủ tướng quân.

 

Gần đây hắn lại bận bịu, không thể ở bên ta, mới cố ý để ta làm việc trong bếp.

 

Toàn bộ người trong phủ, trừ ta.

 

Tất cả mọi người đều biết ta là vợ nhỏ của Thất công tử.

 

"Tiểu Thảo, chuyện nàng mang bầu, trừ người trong phủ tướng quân, đừng nói cho ai khác biết nhé?"

 

Nhìn hắn dặn dò ta một cách nghiêm túc như vậy, mặc dù ta chẳng hiểu gì nhưng vẫn gật gật đầu đồng ý.

 

Sinh con không phải là chuyện tốt sao? Chẳng lẽ còn có người muốn hại ta ư?

 

9

 

Cuối cùng ta cũng được trải qua cuộc sống trong gấm vóc lụa là, cơm bưng nước rót rồi.

 

Mỗi ngày đều chỉ lười biếng trêu mèo chọc chó, không có ai trò chuyện cùng, thật nhớ nhung cuộc sống hồi còn làm ở nhà bếp quá.

 

Lão phu nhân ra lệnh cấm, ta muốn ăn cái gì cũng được, để người hầu đi làm, chỉ có ta là không thể vào nhà bếp nữa, cũng không được đụng vào bếp lò.

 

Ta rốt cuộc cũng hiểu nỗi khổ tâm của phu quân, kiểu chăm sóc tận răng này quả thật không hợp với ta chút nào.

 

Mang thai được chín tháng, phu quân ở tiền tuyến chiến sự đang căng thẳng, không khí trong phủ luôn hồi hộp lo lắng, lão phu nhân chỉ có lúc nhìn thấy ta mới có thể miễn cưỡng trở nên vui vẻ hơn một chút.

 

Bọn họ vẫn gạt ta, nhưng ta nghe trộm được.

 

Hoàng thượng giao cho Tam huynh đệ phu quân bọn họ tám ngàn binh mã, ra lệnh bọn họ tử thủ Phàn thành.

 

Quân binh ở cổng thành Nam Bình lại có khoảng 120 ngàn.

 

Dù ta có chậm tiêu hơn nữa cũng hiểu Hoàng thượng không thích phủ tướng quân.

 

Cũng không thích đứa trẻ trong bụng ta.

 

Lúc có kẻ ám sát đến, ta có chú ý nên không ngủ ở trên giường.

 

Ta đã cho rất nhiều bột than mịn vào một túi vải bên trong chăn, đặt trên giường.

 

Mặc dù đầu bếp không biết ta định làm gì, nhưng bụng bầu của ta đã nhô lên rồi.

 

"Nếu ông không đưa nó cho ta thì ta sẽ ở lì tại đây."

 

Một lát sau, ông đã làm xong vật ta muốn, còn sai người đưa đến phòng của ta.

 

Nghe được tiếng ho khan kịch liệt của tên tặc nhân kia, ta mới giật mình tỉnh dậy, mò mẫm chạy tới đường ra phía sau mà ta vừa cho người mở vài ngày trước.

 

Chạy một mạch đến viện của Tam tỷ, ta mới bắt đầu hét toáng lên, "Có thích khách g.i.ế.c người rồi."

 

Tam tỷ ôm ta, lòng vẫn còn sợ hãi, sau đó tức giận nói.

 

"Các ngươi miệng thì nói có đội thị vệ tuần tra hàng ngày, ngươi còn chạy đến nơi này của ta làm gì? Sao ngươi không đợi đến lúc sinh con hẵng kêu đi?"

 

Ta ngượng ngùng cười một tiếng, "Không phải sợ rằng lúc ở gần kêu sẽ bị hắn phát hiện sao?"

 

Mặt tên thích khách toàn là tro bụi, thị lực suy giảm khiến cho trên chân hắn cũng dính đầy than đen.

 

Chưa đến một nén nhang đã bị bắt.

 

Cũng không hỏi được rõ lai lịch, răng hắn ta có giấu chất độc, lúc bị bắt đã không do dự chút nào mà tự sát.

 

Sắc mặt lão phu nhân tái xanh, "Không cần tra xét nữa."

 

Lần đầu tiên ta tức giận, sâu kín nói, "Tổ mẫu, trước kia tổ mẫu của con có dặn rằng, heo rừng nếu phá hủy đồng ruộng nhà ở, có thể giết."

Lão phu nhân xoa đầu ta một cái, "Đứa trẻ ngoan, để con chịu ấm ức rồi."

 

Loading...