TIỂU THẢO - 2

Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:55:17
Lượt xem: 685

4

 

Hai tháng trôi qua, ta nhận ra người của phủ tướng quân thật quá hiền lành.

 

Ngay cả lúc ta vụng trộm trèo tường ra khỏi phủ, đè gãy khóm hoa quý hiếm mà Tam tiểu thư cực khổ nâng niu cả một năm.

 

Người hầu phụ trách trông hoa cũng chỉ nhìn ta cười gượng một cái.

 

"Việc này, ta phải bẩm báo lại cho Tam tiểu thư, không thì ngươi chạy trước đi, ta sẽ bảo rằng đây là do chó làm hỏng."

 

Từ nhỏ tổ mẫu đã dạy ta, "Không được gây rắc rối, cũng không thể sợ rắc rối."

 

Nếu ta chạy, Tam tiểu thư này nhỡ đâu giận chó đánh mèo lên người hầu thì sao?

 

"Ngươi đi đi, cùng lắm thì ta đền mạng là được chứ gì."

 

Người hầu kia cứ đi ba bước ngoái lại nhìn ta một lần.

 

Ta ưỡn cổ, đứng tại chỗ chờ đợi rõ lâu vẫn không thấy ai đến.

 

Cho đến khi bầu trời đã phủ đầy sao, cổ của ta cũng trở nên nhức mỏi.

 

Tự mình đi đến sân viện của Tam tiểu thư, ôm tới mấy cây hoàng kinh, cả người ta toát lên dáng vẻ thấy c.h.ế.t không sờn.

 

Tam tiểu thư không giống như trong tưởng tượng của ta, ta nghĩ rằng nàng sẽ xinh đẹp giống như Lục công tử, không ngờ lại là dáng vẻ của một nữ tráng sĩ.

 

Nhìn ta quỳ xuống ngoài cửa viện, sắc mặt nàng thay đổi xoành xoạch, lúc xanh lúc trắng.

 

"Ngươi đi đi, nhân dịp ta vừa đọc xong kinh phật."

 

Hai nha hoàn khỏe mạnh bên cạnh nàng vội vàng đỡ cánh tay ta, mang ta trở về phòng bếp, nhẹ nhàng buông xuống xong liền chạy vút đi.

 

Người trong phủ tướng quân thật là hiền lành quá đi.

 

Chỉ có Thất công tử kia, giống như quỷ c.h.ế.t đói đầu thai vậy, một tháng gần đây, tối nào cũng muốn ăn cơm, còn chỉ đích danh ta đem đến.

 

Đến cửa lại không cho vào, bắt ta ngồi trong sân viện cách đó một khoảng, ăn từng miếng từng miếng thử độc cho hắn.

 

Còn cách cửa nói, sợ độc giấu sâu bên trong, bắt ta ăn nhiều thêm để bớt được chút độc.

 

Nếu không phải món thịt heo hầm pha lê và vịt da giòn đều là món ta thích nhất thì ta đã sớm không thể chịu nổi rồi.

 

Làm phiền giấc ngủ hàng đêm của người khác, giống y như tên phu quân hờ kia của ta vậy.

 

5

 

Khi hoa đào sắp nở, người trong phủ bỗng trở nên bận rộn.

 

Phòng bếp lại nhàn hạ hơn nhiều.

 

Cho đến khi thánh chỉ ban xuống, mới biết thì ra là Tứ cô nương, người được gả cho Nam Bình thái tử, đã bị hoàng đế Nam Bình hiến tế do chiến tranh căng thẳng.

 

Hoàng đế thông cảm với phủ tướng quân nên đã cố ý hạ chỉ để xoa dịu, còn phái Uy Vũ tướng quân đưa Tam công tử của phủ Quốc công trở về.

 

Tuy rằng ta vẫn luôn sống ở vùng quê hẻo lánh, nhưng cũng biết rằng phủ tướng quân nhiều năm qua vẫn luôn nỗ lực duy trì hòa bình ở Đại Lương, năm người con trai của lão phu nhân đều đã da ngựa bọc thây, vì đất nước mà hy sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-thao/2.html.]

 

Đến cả đời cháu cũng hao tổn rất nhiều, chỉ còn lại lão Tam, lão Lục, lão Thất, còn có một Bát công tử chỉ mới mười tuổi.

 

Toàn bộ phủ tướng quân từ màu đen uy nghiêm trang trọng, chỉ trong đúng hai giờ đã biến thành màu trắng tang thương.

 

Sắc mặt của tất cả mọi người đều buồn bã thương tiếc, nhưng động tác trên tay vẫn đâu vào đấy.

 

Lúc ta đang bứt rứt bất an, phu quân tới.

 

Cả người hắn mặc toàn đồ trắng, đôi mắt sưng đỏ, không nói lời nào mà chỉ ôm ta thật chặt.

 

Mọi người ở trong bếp đều lui ra ngoài.

 

Ta vỗ vỗ bả vai hắn, "Phủ tướng quân có người hầu trung thành như chàng, cũng xem như là có phúc".

 

Sau khi nghe xong, hai mắt hắn trợn to nhìn ta một lúc lâu.

 

"Thôi, ngốc nghếch một chút cũng được."

 

Haiz, đúng là làm khó hắn, người hầu ở phủ tướng quân, chắc hẳn đã quen biết các vị công tử tiểu thư từ nhỏ, không thể chấp nhận trong chốc lát là chuyện thường tình.

 

Ngay cả ta chỉ là một nha hoàn thổi lửa mới đến mấy tháng, nghe tin này cũng không khỏi tức giận một hồi.

 

6

 

Mấy ngày liên tiếp, phu quân ngày ngày đến tìm ta, không nói năng gì hết, chỉ lẳng lặng nhìn nhìn.

 

Ta biết mình gần đây đã trắng lên nhiều, hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy ta lại thấy hơi ngượng ngùng.

 

Mấy ngày nay, chỉ cần hắn đến, mọi người cũng lon ton chạy đi, để lại không gian riêng cho hai phu thê chúng ta, người của phủ tướng quân thật tốt bụng.

 

Cho đến khi Lục công tử sai người tới cho gọi hắn, phòng bếp mới trở về nếp sống như cũ.

 

Ta cũng quay trở lại sự nghiệp thổi lửa của mình, mỗi cây củi bị ta đốt cháy sáng bóng như gạch ngói đã nung.

 

Chẳng qua là gần đây ta không có hứng thú ăn uống lắm, đầu bếp đưa cho ta một đĩa thịt heo hầm pha lê cũng không khiến ta cảm thấy vui vẻ.

 

Người cũng trở nên ngày càng ham ngủ, có lúc còn ngủ ngay ở bên bếp lò.

 

Cho đến khi nghe Trương đại nương đang rửa rau tám chuyện rằng khuê nữ nhà bà có thai, ta mới giật mình, ta không phải là nha hoàn thổi lửa, ta là một đại phu mà.

 

Tay phải đặt lên tay trái, thai đã ba tháng, ổn định.

 

Xong đời, tháng ngày tốt đẹp chấm dứt tại đây, phủ tướng quân này kiểu gì cũng sẽ đuổi ta ra ngoài.

 

Ta ngày ngày lo sợ bất an, thậm chí hay tự dùng ngân châm đ.â.m mình, sợ rằng bản thân sẽ ngủ quên làm lửa tắt.

 

Cứ giấu như vậy được hơn một tháng, bụng của ta mắt thường cũng thấy đang phình ra rõ rệt.

 

Phu quân mãi không trở về, gần đây khẩu vị của ta lại rất tốt, trong cái bụng của ta, phải có một nửa là hài tử, một nửa là thịt mỡ.

 

Trương đại nương hiền hòa hỏi thăm vài lần, "Nha đầu, ngươi có phải mang thai không vậy? Phủ tướng quân đối xử khá tốt với người làm, nếu ngươi có, phải nói cho chúng ta nha."

 

Mỗi lần bà nói như vậy, lại làm cho ta đổ mồ hôi lạnh khắp người, sau đó vải quanh thắt lưng được quấn càng chặt hơn.

 

Loading...