TIỂU THẢO - 1
Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:53:33
Lượt xem: 651
"Thảo Nhi, nàng tới sờ n.g.ự.c của ta, đau quá đi mất."
Vừa nghe giọng nói này là ta biết ngay tên phu quân yếu ớt không nhấc nổi tay lại sắp gây chuyện nữa rồi. Ta buông gùi thuốc nặng nề trên lưng xuống, bẻ khớp xương ngón tay vang lên răng rắc.
"Nương tử, n.g.ự.c vi phu đã đau nửa ngày, có lẽ là vết thương cũ ngày đó lại tái phát rồi."
Người bên trong ngồi dựa ở mép giường, vuốt ngực, vừa nói còn vừa nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu.
Ta thở dài, bước tới xoa nhẹ n.g.ự.c hắn, "Tốt nhất là chàng đau thật."
Hai năm nay, nhặt hắn về chỉ là muốn giúp hắn ăn mặc không tệ một chút rồi chờ người nhà tới tìm, tốt nhất có thể thưởng cho ta một trăm hoặc tám mươi lượng bạc là đẹp. Nào ngờ, thoáng cái đã hai năm trôi qua.
Hai năm này, cả nhà bị hắn ăn tới nỗi nghèo rớt mồng tơi. Ta chỉ có thể lên núi hái thuốc mỗi ngày để đổi chút thức ăn nuôi hai người. Vốn dĩ chẳng qua là một cuộc buôn bán, lỗ thì cũng thôi. Lại không nghĩ đến sau khi nhặt về được nửa năm, ánh mắt hắn nhìn ta càng ngày càng không đúng.
Ngày nào cũng bày trò, không phải n.g.ự.c đau thì là sợ tiếng sấm, cả người to cao như vậy mà chui vào trong n.g.ự.c ta kêu sợ.
Sau khi tổ mẫu chết, lòng ta vốn dĩ giống như lưỡi d.a.o cắt thảo dược kia vậy, lạnh như băng, thế mà vẫn bị “mỹ nam kế” của hắn hạ gục.
Nếu không phải tại hắn, đống tiền thưởng này... , không đúng, là phu quân, thật đẹp trai.
Xoa một lúc lâu, nhiệt độ trên người hắn ngày càng cao, khuôn mặt trở nên đỏ ửng. Ta còn không hiểu sao , ban ngày ban mặt, tên phu quân không đứng đắn này lại nghĩ lệch đi đâu rồi. Cũng chẳng biết ngày nào cũng yếu ớt như không xương, tại sao lúc làm chuyện kia ở trên giường lại có sức lực như vậy.
Bắt lấy đôi tay đang không an phận ở bên hông, đẩy ngã hắn lên giường.
"Phu quân là muốn..."
Môi hắn lập tức xông đến, "Vẫn là nương tử hiểu ta, thân thể ta suy nhược, sẽ rất nhanh."
Ta xoay người một cái đứng thẳng, "Cỏ thuốc kia phơi không khô thì không bán được, ngày mai chàng cứ uống cháo rau dại đi."
Hắn nhỏ giọng đáp lời, "Ông Lý nhà bên nói, giữa phu thê, không thể từ chối phu quân."
Ông Lý nói không phải là ý này, rõ ràng ông nói là không thể từ chối phu quân làm lụng.
Ta hết lần này tới lần khác tranh việc, luôn sợ hắn bị nắng làm đen da, bản thân ngày ngày vất vả, đen y như cục than luôn rồi.
2
Vào một buổi trưa mùa đông, thời điểm tốt nhất để phơi thuốc, trước cửa viện bỗng truyền đến một loạt âm thanh. Chạy ra cửa nhìn ngó liền thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng trước cửa viện.
Ta vui như mở cờ trong bụng, cuối cùng ngày này cũng đã tới. Từ khi tổ mẫu qua đời, cả nhà có mỗi mười lượng bạc, ta không dám đụng đến tí nào. Thật sự là quá sợ nghèo, năm ấy cha mẹ ta cũng c.h.ế.t đói ở ven đường, là tổ mẫu nhặt ta về, cho ăn cháo mấy ngày mới sống lại.
Hai năm này cứu tên phu quân hời kia, nhà bọn họ rốt cuộc cũng có người đến tìm.
Lúc trước nhìn qua xiêm áo trên người hắn cũng biết không phải hạng xoàng. Vậy mà đánh hắn vài bận vẫn không chịu thừa nhận mình là công tử nhà giàu. Ai ngờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có người đến báo ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-thao/1.html.]
Ta chạy vào trong viện, gọi với vào trong, "Phu quân, người nhà chàng đến, bọn họ tới đón chàng trở về hưởng phúc."
Vừa dứt lời, một nam nhân khoác áo choàng đen từ trên xe ngựa đi xuống, "Năm đó chính ngươi đạp một chân ta bị thương, còn nhặt tiểu tư của ta?"
Ta ngã ngồi xuống đất, nhầm rồi? Nhầm rồi! Nhặt lầm người rồi!
"Nương tử nói cái gì nhầm cơ?"
Phu quân vừa từ trong phòng bước ra, khuôn mặt buồn bã, ánh mắt rưng rưng nhìn chằm chằm ta.
"Không có gì, ta nói là lúc ấy đạp trúng công tử là lỗi của ta, phu quân chàng giúp ta cầu xin tha thứ đi."
Phu quân chắp tay về phía nam nhân kia, "Công tử, nương tử của ta là người nông thôn, đã quen đi tản mạn, vô tình va phải ngài, hy vọng ngài không chấp nhặt."
Nam nhân kia bĩu môi, "Ta chẳng thèm chấp nhặt, vậy phạt nàng ta vào phủ làm nha đầu thổi lửa đi, cũng phù hợp với thân phận của ngươi."
3
Ta bước vào phủ.
Khi đến nơi, ta mới biết người mà ta đạp hôm đó chính là Lục thiếu gia của phủ trấn quốc tướng quân. Những gì nghênh đón ta không phải người hầu kẻ hạ và gấm vóc lụa là, những thứ ta đã mơ tưởng trong suốt hai năm qua.
Mà là một cây củi đang cháy đen thui.
Một đại thúc trong nhà bếp đưa cây củi cho ta nói, "Lần này cuối cùng cũng đưa đến một nha hoàn thật sự, da đen nhẻm như vậy, nhìn là biết rất khỏe khoắn."
Ta rất giỏi thổi lửa.
Phủ tướng quân lớn như vậy, chẳng biết có bao nhiêu chủ tử, chuyện nửa đêm nấu cơm đã chẳng còn hiếm lạ gì nữa.
Ta nghiền than thành bột mịn, rải lên lửa, vẩy nước lên làm ướt.
Cho dù bắt nấu cơm vào giờ nào đi chăng nữa, chỉ cần một mồi lửa nhỏ là đã có thể làm cho cả cái bếp lò rực cháy lên nhanh chóng.
Tiết kiệm được thời gian cho tất cả mọi người, vì thế ta rất được hoan nghênh trong nhà bếp.
Đến ngay cả đồ ăn của lão phu nhân, chỉ cần ta muốn ăn, cũng có thể nếm thử vài đũa trước cả bà.
Qua một quãng thời gian, ta cũng chẳng dám nhớ lại cuộc sống khổ cực ở nông thôn trước kia nữa.
Mặc dù dạo này ta không thể gặp lại phu quân nhưng vẫn vui vẻ quên cả đường về.
Nghe nói thời gian này hắn có việc quan trọng phải đi theo Lục thiếu gia nên ta cũng hoan hỉ khi có được chút thời gian rảnh rỗi.