Tiểu Thanh Mai Của Người Yêu Tôi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:54:42
Lượt xem: 684
[FULL] Tiểu Thanh Mai Của Người Yêu Tôi
Tác giả: Kiến Vi
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Tiểu thanh mai của bạn trai về nước, cô ta xinh đẹp giàu có, lần đầu gặp mặt đã tặng tôi món quà giá trị lên tới năm chữ số.
Cô ta liên tục chen vào giữa chúng tôi, vào ngày bạn trai tôi cầu hôn, cũng không ngại giả vờ tai nạn giao thông để phá hoại.
Cuối cùng, tôi chia tay, ra nước ngoài lấy bằng tiến sĩ, một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ cô ta:
"Thật ra tôi không thích anh ấy. Tôi chỉ là ghen tị với chị."
1
Bạn trai tôi có một tiểu thanh mai.
Họ lớn lên bên nhau, còn thân thiết hơn cả anh em ruột.
… Khi tôi và Kỳ Huy mới bắt đầu hẹn hò, anh ta đã giới thiệu Doãn Tiểu Y như thế.
Tôi tin anh ta.
Cho đến khi đàn em cùng nhóm nghiên cứu nhắc khéo tôi: “An Nghiên, chị đừng chỉ mãi bận rộn với dự án của mình, thỉnh thoảng cũng nên ghé qua phòng thí nghiệm bọn mình chơi đi.”
Tôi với cô ấy khá thân, nên chỉ than thở: “Chị làm gì có thời gian. Em còn không biết biệt danh của 'giáo sư' của chị à?”
Mãi sau, cô ấy mới đáp lại: "Nhỏ em gái của Kỳ Huy ngày nào cũng đến phòng thí nghiệm tìm anh ấy. Nhiều người còn đoán là hai người chia tay rồi đấy.”
Tôi sững người.
Kỳ Huy không phải kiểu người lăng nhăng, tôi rất tin tưởng anh ta.
Nếu là cô gái khác, có lẽ tôi sẽ còn ghen bóng gió vài câu. Nhưng Doãn Tiểu Y là em gái anh ta, chuyện này chẳng qua chỉ là lời đồn đoán của người ngoài mà thôi.
Tuy nói như vậy, nhưng hôm đó, nhân tiện có việc đi ngang qua, tôi quyết định ghé thăm Kỳ Huy. Và cảnh tượng trước mắt vẫn khiến tôi có chút ngỡ ngàng.
Bởi vì, Doãn Tiểu Y thực sự đang ở đó.
Trời nóng chang chang, cô ta gọi đồ ăn ngoài là kem rồi mang đến phòng thí nghiệm của Kỳ Huy.
Có lẽ do tính nhầm, số kem mua về lại thiếu đúng một phần. Vậy nên cô ta nói: “Anh Kỳ Huy, anh chịu khó một chút, ăn chung với em nhé!”
Tôi đứng ngoài cửa, trố mắt nhìn Doãn Tiểu Y đưa cây kem đến sát miệng Kỳ Huy.
Kỳ Huy đang tập trung vào màn hình máy tính, có lẽ thấy phiền nên nghiêng đầu tránh đi.
“Anh không thích đồ ngọt, em lại không biết à?”
Doãn Tiểu Y còn định nói gì đó, nhưng đàn em đứng gần cửa đã phát hiện ra tôi, liền lên tiếng gọi: “Chị dâu đến rồi, mau vào đi ạ!”
Kỳ Huy lập tức quay đầu lại.
Doãn Tiểu Y khẽ run tay, làm rơi kem thẳng xuống người anh ta.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Màu hồng nhạt, có lẽ là vị dâu.
Kỳ Huy mắc bệnh sạch sẽ, lập tức kéo áo, giũ mạnh hai cái: “Làm gì cũng vụng về, phiền c.h.ế.t đi được!”
Doãn Tiểu Y bất chợt nổi giận.
Cô ta quay ngoắt người đi, còn hậm hực ném lại một câu: “Có lòng tốt cho anh ăn mà còn bị chê! Em về mách bố mẹ đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-thanh-mai-cua-nguoi-yeu-toi/chuong-1.html.]
Sắc mặt Kỳ Huy trầm xuống: “Làm bẩn áo anh mà em còn lý sự à?”
Tôi biết Kỳ Huy có lúc cũng như một đứa trẻ, tính tình nói bộc phát là bộc phát. Nếu Doãn Tiểu Y thực sự về mách lẻo, bố mẹ anh ta lại càm ràm, chắc chắn anh ta càng khó chịu hơn.
Thế nên tôi nhanh chóng kéo Doãn Tiểu Y lại, hòa giải: “Đừng đi, đừng đi, để chị dạy dỗ anh ấy thay em được không?”
Cuối cùng, Doãn Tiểu Y đề nghị sẽ mua một chiếc áo khác để bù cho Kỳ Huy.
Chúng tôi bắt taxi đến trung tâm thương mại.
Kỳ Huy dáng cao chân dài, mặc gì cũng hợp. Nhưng Doãn Tiểu Y có mắt thẩm mỹ độc đáo, dọc đường cứ lải nhải bắt anh ta thử hết cái này đến cái kia.
Tôi thấy chán, liền đi loanh quanh trong cửa hàng, vô thức lật xem nhãn giá trên quần áo.
Gia đình tôi vốn bình thường, những trung tâm thương mại thế này chưa bao giờ nằm trong phạm vi chi tiêu của tôi.
Nhờ những chiếc gương bố trí đan xen trong cửa hàng mà tôi vô tình nhìn thấy cảnh ấy.
Phản chiếu trên mặt kính, Doãn Tiểu Y đang trợn mắt khinh khỉnh với... sau gáy tôi.
Biểu cảm đó là gì nhỉ?
Có lẽ là khinh miệt, giễu cợt, còn có chút gì đó... thương hại từ trên cao nhìn xuống.
Tay tôi giật b.ắ.n lên như bị côn trùng cắn, vạt áo trượt khỏi đầu ngón tay.
Vải rất đẹp, dưới hơi lạnh của điều hòa, cảm giác như băng giá thấu tận tim.
Doãn Tiểu Y từ tốn thu lại ánh mắt, rồi thản nhiên bỏ đi.
Tôi đứng yên lặng gần nửa phút, sau đó mới xoay người quay về trước cửa phòng thử đồ.
Kỳ Huy đứng trước gương, bực bội hỏi: “Doãn Tiểu Y, em vừa lòng chưa?”
Cuối cùng, bộ quần áo này cũng được Doãn Tiểu Y phê duyệt.
Nhân viên thu ngân nhanh nhẹn đóng gói: “Hàng mới không có giảm giá, 4.999 tệ. Quý cô có thẻ thành viên không ạ?”
Nghe thấy mức giá đó, tim tôi lỡ một nhịp.
Đắt đến vậy sao?
Chỉ mới một tuần trước, tôi vừa mua cho Kỳ Huy một bộ đồ ngủ, chỉ 99 tệ, miễn phí vận chuyển.
Tôi tiến lên kéo nhẹ tay Kỳ Huy, định bảo anh ta đừng mua. Nhưng Doãn Tiểu Y đã thản nhiên rút thẻ tín dụng ra quẹt.
“Chốt đơn.”
Nói xong, cô ta lại nháy mắt với Kỳ Huy: “Như cũ nhé, em mua quần áo cho anh, anh mời em ăn cơm.”
Hai người họ sóng vai bước đi trong trung tâm thương mại, vừa lúc ấy, nhân viên cửa hàng hoa bên đường chào hàng: “Anh gì ơi, mua bó hồng tặng bạn gái đi, hôm nay cửa hàng em đang có khuyến mãi.”
Khóe môi Doãn Tiểu Y cong lên, trông có vẻ như sắp đáp “được thôi”.
Tôi nghiến răng, bước lên một bước.
“Tiểu Y, nếu thích thì để chị mua cho em nhé. Hôm nay em tặng quà cho Kỳ Huy, chị… thay anh ấy tặng lại em.”
Bàn tay Doãn Tiểu Y, vốn đang định chạm vào cánh hoa hồng, liền rụt về.
Cô ta nhìn tôi, cười dịu dàng: “Chị An Nghiên, em nhận hoa hồng nhiều lắm rồi, nhìn thôi cũng thấy chán.”
“Với cả, tặng hoa cũng phải có ý nghĩa. Chị tặng em hoa hồng, vậy là có ý gì đây?”
Phải rồi, tôi không thể tặng cô ấy hoa hồng.
Vậy, còn Kỳ Huy thì sao? Anh ta có thể tặng cô ta không?