Tiểu Phúc Bảo - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:09:50
Lượt xem: 1,413
15
Cha lấy cỏ đan thành chiếc giỏ nhỏ, để túi nước vào.
Sáng hôm sau, ta đeo túi nước lên cổ, dọc đường thu gom sương.
Cha cầm nồi thu gom sương mai.
Chúng ta đun sôi, đổ đầy túi nước, phần còn lại thì uống hết, nhờ vậymà tình trạng khát nước được cải thiện trong thời gian dài!
Phương pháp thu gom sương mai này, cha con ta không hề ích kỷ, chia sẻ với người khác.
Để tránh chạm mặt quá nhiều người, cũng để có thêm nguồn sống, cha thường dắt ta đi theo đường nhỏ.
“Phúc Bảo, con là phúc tinh của cha.”
Cha nói vậy.
Ta ngước mắt nhìn ngài: “Cha, ngài cũng là cứu tinh của Phúc Bảo.”
Ngài mỉm cười, xoa nhẹ đầu ta, đưa miếng khoai cuối cùng cho ta: “Ăn đi, cố gắng lên, chúng ta sắp rời khỏi đất hạn hán Nam Phương Lục Châu rồi!”
Ta cầm miếng khoai, cắn một miếng nhỏ.
Lúc cha không chú ý, ta lén giấu miếng khoai vào trong áo.
Dù áo ta đã bẩn thỉu, nhưng ai còn quan tâm điều đó?
Chúng ta chỉ muốn sống sót...
16
Cha chỉ uống nước suốt mấy ngày, cuối cùng ngã gục vào buổi chiều hôm sau!
Ta lấy miếng khoai còn lại ra, cắn một miếng, đưa phần còn lại cho cha.
Cha quay mặt đi, nói: “Phúc Bảo tự ăn đi…”
Ta nhìn thấy luồng khí đen quanh đầu cha càng đậm, trong lòng hoảng hốt.
Hóa ra, thay đổi số mệnh một người lại khó đến vậy!
Nhưng ta rất muốn cứu ngài!
Hiện tại, chúng ta chỉ còn lại miếng khoai cuối cùng, sống sót là nhờ ý chí kiên cường, hơn là nhờ vào miếng ăn này.
Ý chí mãnh liệt muốn sống sót!
“Cha, ngài đừng chết! Mọi người đã ăn hết lương thực, nếu ngài chết, Phúc Bảo sẽ không ai bảo vệ, sẽ bị người khác ăn thịt mất… Cha chẳng phải nói rằng khi đói quá, người ta sẽ ăn cả trẻ con sao…”
Trên đường đi, cha đã kể cho ta nghe về thời kỳ đói kém trong lịch sử, người ta phải đổi con để ăn.
Ngài nói ta thật may mắn.
Vì ta không thuộc vào nhóm người chạy nạn muộn nhất, nếu không, như ta bơ vơ một mình, có lẽ chẳng sống nổi đến ngày thứ hai!
Nhưng ta nghĩ, điều may mắn nhất của ta là gặp được cha, người thư sinh này!
“Phúc Bảo…” Cha từ từ mở mắt.
Ta vừa nhẹ nhàng vỗ má ngài, vừa đưa miếng khoai đã ngâm nước mềm vào miệng ngài: “Cha, vì Phúc Bảo mà ngài phải sống tiếp! Hơn nữa, đêm qua con mơ thấy cha mặc áo quan màu xanh, thật oai phong! Cha, đừng quên hoài bão của mình!”
Ngài khẽ cười.
Cuối cùng, cha nuốt miếng khoai ấy.
Đất Nam Phương Lục Châu, như chốn địa ngục.
Có lẽ, cha không thể rời khỏi nơi này.
Có lẽ, ta cũng không thể.
Chiều hôm sau, ta đói lả, bước đi không nổi.
Cha không do dự, bỏ lại toàn bộ sách vở quý giá, cõng ta lên vai.
Ngài nói: “Phúc Bảo, con phải cố gắng! Khi cha làm quan lớn, con sẽ là tiểu thư danh giá! Phúc Bảo đẹp thế này, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương!”
“Cha, quốc sắc thiên hương là gì…”
Cha giải thích, nhưng ta không nghe thấy nữa.
“Tiểu Phúc Bảo? Phúc Bảo… Phúc Bảo tỉnh lại đi!”
17
Thơm!
Thơm lắm!
Ta điên cuồng hít hà mùi thơm này.
Là mùi thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-phuc-bao/phan-5.html.]
Đột nhiên, ta giật mình tỉnh dậy...
Ta không phải đang bị ai nướng thịt đấy chứ?
“Con tỉnh rồi?”
Giọng nói quen thuộc, xua tan nỗi sợ trong lòng ta.
Ta quay sang nhìn: “Cha!”
Cha mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm vui: “Ừ, tỉnh rồi là tốt!”
Ta mấp máy môi: “Cha, con còn sống sao?”
“Nếu không thì sao?” Ngài vẫy tay gọi ta.
Ta đứng dậy, bước những bước nhỏ về phía cha.
Ngài lấy từ sau mấy chiếc lá ra một đống quả vàng óng: “Đã rửa sạch, con ăn đi.”
Ta nhặt một quả, cắn thử.
Giống hệt hương vị trong miệng ta lúc tỉnh dậy.
Cha lại lần nữa cứu ta bằng quả dại này!
18
“Phúc Bảo, con đúng là đứa trẻ có phúc.”
Cha nói, chúng ta suýt nữa c.h.ế.t đói.
Nhưng lại tình cờ gặp một cây kim anh tử ven đường.
(Kim anh tử: 金櫻子 (tên khoa học: Rosa laevigata), còn được gọi là Kim cang, Quả đào vàng hay Kim anh.)
Điều kỳ lạ là, phía trước cũng có người đi qua, nhưng không ai phát hiện ra.
Cha bảo: “Thật lạ kỳ!”
Ngài hái kim anh tử, cho ta ăn một ít, ngài ăn một ít, rồi cõng ta đi suốt đêm.
Chúng ta sắp thoát khỏi đất hạn hán Nam Phương Lục Châu.
“Nơi này không hạn hán nặng, nhưng phía trước vẫn có người, chút ít thức ăn đều bị giành mất.”
“Vậy cái này là…”
“Gà rừng!” Cha tự hào nói: “Loại gà rừng này rất tinh ranh, chạy nhanh bay cao. Chúng thường đi đường hiểm, ẩn nấp trong rừng sâu, nhiều rắn rết, khó mà bắt được.”
“Vậy cha làm sao bắt được?”
“Bẫy.”
“Bẫy ư?”
Hóa ra, cha giả giọng gà mái, dụ gà trống ra. Cha đặt bẫy bằng dây cỏ, khi gà trống tìm theo tiếng “gà mái” chân bước vào bẫy thì ngài lập tức kéo dây, rồi lao đến bắt!
“Cha thật giỏi!”
“Phúc Bảo, đó là gọi là trí tuệ!”
Ngài dạy ta cách khen ngài một cách đúng đắn!
Ta vừa ăn kim anh tử, vừa cười rạng rỡ, hết lời khen ngợi ngài trí tuệ.
Ta hỏi sao không nấu một nồi canh gà?
Cha bảo, gà rừng nhỏ hơn gà nhà, nướng ăn, sau khi ăn thịt còn có thể nướng xương mà ăn.
Ta nhìn kỹ, gà rừng quả thật nhỏ hơn gà nhà rất nhiều.
Cha đưa cho ta đùi và cánh gà đã nướng chín.
Ngài nói, ngài không thích ăn những phần ấy.
Khi ta ăn xong, ngài đưa phần còn lại cho ta.
Ta lắc đầu: “Cha, con cũng không thích ăn phần đó!”
Cha chỉ cười, không nói gì, ngài tự mình ăn hết, rồi phết nước kim anh tử lên xương, nướng tiếp.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ngài bảo đây là “nướng xương gà.”
Nướng thật lâu, lớp xương ánh vàng, tỏa mùi thơm ngọt ngào của kim anh tử.
“Thử một miếng xem sao.” Ngài bẻ một miếng đưa ta.
“Rắc…” Ta cắn một miếng, giòn thơm, có chút ngọt từ kim anh tử: “Cha, ngon lắm!”
Cha ta, quả nhiên đã học được bao điều từ “kho báu” trong sách vở!
Sau này, ta cũng phải chăm chỉ học, trở nên giỏi giang như cha!