Tiểu Phúc Bảo - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:08:08
Lượt xem: 1,206
5
“Này, nhóc? Nhóc… tỉnh lại!”
Có người đổ nước vào miệng ta.
Ta vô thức mở miệng, chậm rãi nuốt, nước có vị ngọt ngào.
Không, là vị ngọt của quả chín.
Điều này khiến ta hối hả nuốt lấy, như sinh mạng khô cằn muốn hồi sinh…
“Này nhóc? Tỉnh dậy nào.” Ai đó đang vỗ nhẹ vào mặt ta.
Một lúc sau, ta cảm giác mình “sống” lại, từ từ mở mắt.
Dần dần, hình ảnh trở nên rõ ràng.
Trước mắt ta là một thanh niên áo xanh.
Ta ngước nhìn lên, thấy trên đầu y có vận khí sắc tím xen lẫn màu đen.
“Ngài là…” ta bàng hoàng tỉnh giấc!
6
Khi còn nhỏ, ta đã có vài ký ức lạ lùng.
Trong ký ức đó, ta là một con cá chép nhỏ bé, tròn trĩnh.
Và ta bẩm sinh đã nhìn thấy vận khí của mỗi người.
Khi ta được dân làng Trương Gia thôn giao cho phu thê Trương Phú Quý nuôi dưỡng, ta đã nhìn thấy trên đầu họ toàn là khí vận màu trắng.
Đó là dấu hiệu họ không có duyên sinh con.
Họ nhận nuôi ta, đối xử với ta rất tốt.
Chỉ trong ba năm, màu khí vận của họ đã chuyển sang màu xám nhạt như người bình thường.
Vài tháng sau, nghĩa mẫu ta, Trương Tiểu Thư, có thai!
7
Khí vận của nhiều người dân bình thường là màu xám.
Những gia đình giàu có, khí vận là màu xanh lục, sắc xanh khác nhau như xanh nhạt, xanh đậm biểu thị mức độ giàu sang.
Người có phúc lớn thì khí vận là màu xanh dương. (Phúc: may mắn và phúc lành)
Người có vận lớn thì khí vận màu vàng. (Vận: “vận mệnh” hay cơ hội và tiềm năng thành công trong cuộc đời)
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Người có tài lớn thì khí vận màu đỏ. ( Tài: năng lực và tài năng bẩm sinh)
Còn người vừa có tài vừa có vận lớn thì khí vận là màu đỏ tím.
Vị thúc thúc trước mắt ta, trên đầu là khí vận đỏ tím.
Chỉ tiếc rằng khí vận này bị nhuốm màu đen, tượng trưng cho sự c.h.ế.t chóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-phuc-bao/phan-2.html.]
Ngài ấy chẳng còn sống được lâu nữa!
8
“Nhóc con, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Ngài ấy đưa cho ta quả dại nhỏ trong tay, nói: “Đây là quả ô đuôi đen hiếm gặp, cho con ăn đi!”
Ta nhận quả, nói: “Đa tạ.”
Quả ô đuôi đen này rất ngọt và ngon.
(乌肚子: ô đuôi đen, tui tìm thì là quả Sim rừng của mình ấy)
Ta ăn xong, ngẩng đầu nhìn, trời đã sáng, mọi người đều bắt đầu rời đi.
“Phụ mẫu con đâu? Mau đi tìm họ đi.” Ngài ấy đứng lên, chuẩn bị đi.
Ta ngước nhìn ngài, thấy sau lưng là một chồng sách.
Hóa ra ngài là một thư sinh!
Thảo nào!
Một người có tài năng và vận số lớn như ngài, lại tốt bụng, nhưng sẽ c.h.ế.t trẻ, thật đáng tiếc...
Nếu ngài sống thọ, với tài năng và vận số này, chắc chắn có thể giúp đỡ muôn dân bá tánh!
Ta đột nhiên nghĩ, nếu ta có thể “thay vận” cho phu thê Trương Phú Quý, giúp họ có duyên sinh con, thì có lẽ ta cũng có thể thay đổi số mệnh của vị thư sinh này, giúp ngài chuyển nguy thành an?
“Thúc thúc…” Ta vội vã đưa đôi tay nhỏ bé, bẩn thỉu nắm lấy tay áo ngài.
“Hmm?” Ngài quay lại nhìn ta.
“Thúc thúc, con không có phụ mẫu.
Phụ mẫu nuôi của con không nuôi nổi con, nên đã bỏ rơi con. Ngài có thể nhận nuôi con không? Con rất ngoan, dễ nuôi, ăn cũng ít thôi!”
Ngài ấy mỉm cười, xoa nhẹ đầu ta.
Sau một hồi do dự, ngài ấy gật đầu: “Cũng được! Ta đơn thân, gặp con cũng là một cái duyên.”
Ta ngẩng đầu nhìn ngài, hỏi: “Vậy con nên gọi ngài là gì?”
“Ta nuôi con, vậy ta là cha của con!”
“Cha! Con tên là Sơn Sơn.”
Ngài cười nhẹ, nói: “Tên cũng đáng yêu đấy, coi như tên ở nhà đi.”
Ngài chẳng hỏi gì về quá khứ của ta.
“Ăn lót dạ trước đã.” Ngài lấy ra nửa củ khoai lang khô từ hành lý, đưa cho ta: “Từ giờ con sẽ gọi là Phúc Bảo, ta là cha của con.”
Ta đưa tay nhận lấy củ khoai, ngoan ngoãn nói: “Đa tạ cha.”
Cha bảo ngài họ Lý, tên Trung Nghĩa, tự là Hoài Lâm, là một thư sinh nghèo lớn tuổi.
Lần này chạy nạn về hướng Tây, tìm gặp đường thúc của ngài ở Tây Tứ Châu, người đang làm nghề vận chuyển hàng hóa ở bến tàu.
Ta nhìn màu khí vận trên đầu cha, chỉ về hướng Bắc, nói: “Cha nên đi về hướng Bắc, tiền đồ sẽ vô cùng rực rỡ!”