Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Phúc Bảo - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:12:04
Lượt xem: 1,111

33

 

Sau mấy tháng chạy nạn, theo lời cha nói: “đồng hồ sinh học” của chúng ta đã hình thành.

 

Chậm nhất là vào giờ Mão, hai cha con ta đều thức dậy.

 

Cha nấu cơm, còn ta thì nhóm củi.

 

Đến khi trời sáng hẳn, bữa sáng đã sẵn sàng, hai mảnh đất trống trong sân cũng đã được gieo hạt giống rau.

 

Bữa sáng là cháo rau, thanh đạm mà thơm ngon.

 

Cha dùng mấy viên đá xếp thành một cái chuồng nhỏ để nuôi gà con và vịt con, không cho chúng phá hoại hai luống rau.

 

Đến trưa, bà chủ nhà đến thu tiền thuê.

 

Nghỉ trưa một lát, ta và cha mỗi người ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong sân.

 

Cha mài mực, để ta luyện viết, còn ngài ngồi bên cạnh vẽ tranh.

 

Năm ngày sau, gạo trong nhà đã hết, hai cha con mới ra ngoài.

 

Nhưng không phải đi chợ gần nhà, mà là vào trung tâm kinh đô phồn hoa… để bày sạp bán hàng.

 

Là sạp bán thư họa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Cha ơi, sao mình phải đi xa thế để bán thư họa?” Ta ăn xong bát mì, lau miệng hỏi.

 

Cha mang bát trả cho chủ quán mì, quay lại nói với ta: “Ở đây người giàu nhiều, có tiền dư để mua thư họa.”

 

Ngoài ra, cha còn dựng thêm một sạp khác, chuyên viết thuê.

 

Viết thư nhà, thư tình, thư di chúc, v.v.

 

Giá niêm yết: ba văn.

 

Tuy nhiên, ai đến hỏi, cha liền tùy người mà nói, tùy hoàn cảnh mà viết.

 

Một ngày trôi qua, chẳng bán được bức thư họa nào, nhưng lại kiếm được kha khá từ năm lá thư nhà và mười hai bức thư tình do cha sáng tác với văn phong hoa lệ, lãng mạn.

 

Sau ba ngày bán hàng, khách thuê viết giảm dần.

 

Còn thư họa thì vẫn không bán được bức nào.

 

Ta đột nhiên cảm thấy, màu tím đỏ trên đầu cha thể hiện vận khí tài năng có vẻ càng ngày càng đậm, chắc là ta nhìn nhầm thôi…

 

Một người có vận khí tài năng như vậy, sao chẳng ai thèm xem tác phẩm của ngài chứ?

 

Thật là đáng thương!

 

Về sau, cha đổi sang bán thoại bản.

 

Những bản thoại nhỏ chỉ vài trăm chữ.

 

Thậm chí là thoại bản dạng liên hồi.

 

Ngài lấy bút danh: Liễu Nương.

 

Ta hỏi ngài: “Sao lại chọn tên Liễu Nương?”

 

Nghe giống như tên phụ nữ vậy!

 

Cha chỉ cười, không đáp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-phuc-bao/phan-11.html.]

Người mua thoại bản thì đông nghịt.

 

Cha nói: “Con thấy chưa, những bản thoại ta viết bán chạy bao nhiêu!”

 

Ta cũng đọc thử.

 

Nhưng do ta còn ít chữ, nên chẳng hiểu gì cả.

 

Cha viết thoại bản mỗi ngày, cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt hơn, nhưng ta vẫn cảm thấy hoài bão của ngài không chỉ có vậy!

 

“Cha ơi, chẳng lẽ người định mãi mãi bày sạp ở đây sao?”

 

“Tất nhiên là không.” Cha nhìn về hướng hoàng cung, rồi quay lại nhìn ta, cười nhẹ: “Chờ đến kỳ thi mùa đông.”

 

“Vậy còn bao lâu nữa?”

 

“Chừng một tháng nữa.”

 

Cũng khá lâu.

 

Nhưng cha không vội vã, hôm nào ở nhà thì viết thoại bản, hôm nào ra ngoài thì bày sạp bán thoại bản.

 

Người mua thoại bản liên hồi của ngài ngày càng nhiều.

 

Thậm chí có người còn muốn gặp “Liễu Nương.”

 

Có người nói: “Sao Liễu Nương cứ phải chép tay truyện bản nháp? Truyện của nàng hay như thế, hợp tác với nhà sách có phải nhẹ nhàng hơn không!”

 

Phụ thân mỉm cười đáp: “Thời cơ vẫn chưa tới.”

 

34

 

Nhờ vậy, chúng ta kiếm được không ít tiền.

 

Chẳng mấy chốc, gia đình ta từ chỗ chỉ có “vài lượng” đã thành “mấy chục lượng.”

 

Nhưng gần đây, không hiểu sao phụ thân lại có vẻ u sầu.

 

Ông cả ngày chẳng nói năng gì với ta.

 

Đôi khi, ông ngồi ngoài cửa, đăm đăm nhìn vào cõi xa xăm nào đó.

 

Sáng hôm nay, ông lại chẳng có ý định ra ngoài.

 

Ta hỏi ông, phải chăng hết truyện để bán rồi?

 

Ông không nói gì.

 

Hôm nay là ngày thứ tư ông ngồi không ở nhà.

 

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ, rằng… phải để ông ra ngoài!

 

“Phụ thân, hôm nay ra ngoài bán hàng đi!”

 

Cuối cùng, ông nhìn ta, nhíu mày nhưng không nói lời nào.

 

Ta ngồi xuống bên cạnh, giơ tay nhỏ bé xoa nhẹ lên trán ông: “Phúc Bảo không biết gần đây phụ thân làm sao, lại buồn bã thế này. Nhưng hôm nay trong lòng Phúc Bảo có một cảm giác kỳ lạ… Phụ thân, ra ngoài bán hàng đi!”

 

“Haha...” Phụ thân bất ngờ cười.

 

Ta ngơ ngác nhìn ông.

 

Ông khẽ vỗ lên đầu ta.

 

“Cũng được… là lúc cần bước tiếp, nhìn về phía trước.”

Loading...