Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-26 14:07:44
Lượt xem: 606

Chương 11

 

 Thân thủ của ám vệ rất nhanh đã hạ gục hơn nửa người trong số bọn chúng.

 

 

 

Nhìn thấy đồng bọn của mình bị hạ gục gần hết, tên cầm đầu gằn giọng cười lớn thanh đao  kề sát cổ ta, mũi đao đã cứa vào da thịt ta , mũi đao sắc lẹm, ta còn cảm nhận được dòng chảy nóng ấm chảy xuống . Ta nhắm mắt nén cơn đau, tay còn giữ c.h.ặ.t t.a.y Tử Minh. Trên trán ta đã ướt đẫm mồ hôi vì tình thế đang rất nguy hiểm.

 

 

Đằng sau là vách sâu, ta sợ sơ sảy một chút là mẹ con ta gặp chuyện.

 

 

Tử Minh sợ mặt cắt không còn hột m.á.u nào, hai tay ôm chặt lấy tay ta. 

 

 

Các ngươi còn tiến lại gần, ta sẽ tiễn hai người này xuống trước.

 

 

Tất cả đều ngưng lại , không gian yên tĩnh , cảm giác tiếng kim rơi cũng thành cơn sóng vỗ , ta nín thở vì sợ.. ta thì không sao.. nhưng còn Tử Minh nó còn quá bé để chịu những điều này.

 

 

 

 

 

-giám động đến người của ta… ngươi muốn tìm c.h.ế.t .?

 

 

 

 

 

 

Lăng Thần hết nhìn ta lại nhìn Tử Minh.. đôi mắt đỏ ngầu tức giận.…trong lòng nóng như lửa đốt,  tay nắm thanh kiếm siết chặt như muốn nghiền nát nó trong tay.

 

 

 

Lăng Thần ngươi cũng có ngày này…lựa chọn đi… không chọn được thì ta chọn giúp ngươi.

 

 

 

Hắn giơ thanh đao  sát hơn, ta nhăn mặt nén đau, tay vẫn từng chút giữ chặt Tử Minh kéo sang nơi an toàn hơn.

 

 

 

 

Vài giây ngắn ngủi lần nữa ám khí sượt qua má ta trúng vào tên cướp đang đứng sau ta, hắn cứ thế mà ngã xuống vách… chỗ ta đứng không vững chắc, cả người ta cũng ngã về sau.   

 

 

— aaaaa…

 

Lệ Quân …

 

 

Nguy hiểm trước mắt ta chỉ kịp đẩy Tử Minh lên trước, còn bản thân hoàn toàn rơi sau vách núi… lời cuối cùng ta nghe thấy là tiếng gọi của Lăng Thần.  Kịp xông ra cứu ta nhưng không kịp, liền bị hộ vệ ngăn lại .

 

 

 

Lăng Tướng Quân nguy hiểm lắm 

 

 

-tránh ra… Lệ Quân …Lệ Quân 

 

 

 

 

Nhìn thấy ta rơi xuống ngay trước mắt, thân thủ Lăng Thần có nhanh đến mấy cũng không cứu được ta, ánh mắt Lăng Thần đau đớn nhìn ta….. tay chân bủn rủn không có sức lực khuỵ xuống..” Lệ Quân …Lệ Quân ” … “ đợi ta..” bàn tay nắm chặt đến rướm máu. Rất nhanh ra lệnh cho hộ vệ :

 

 

người đâu, đưa tiểu thiếu gia về phủ, đưa thêm người xuống vách núi tìm phu nhân…mau lên.

 

 

tướng quân.. vách núi sâu lại tối….

 

 

câm miệng..  đi nhanh .

 

 

tuân lệnh.

 

 

 

 

Vách núi đen hun hút đáng sợ ….. tối đen, vô tận… 

 

 

“ chẳng lẽ.. ta kết thúc như vậy sao.”

 

 

 

“Cha… mẹ… Tử Minh… Lăng..Lăng Thần… là ta có lỗi… kiếp này… là ta nợ mọi người rồi…”

 

 

 

 

Cơn đau truyền đến tê dại toàn thân, ta hoàn toàn mất ý thức. Trước khi mất đi ý thức, trước mặt ta hiện lên dáng vẻ tinh nghịch của Tử Minh… nụ cười và cả gương mặt lạnh lùng của Lăng Thần… 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-nuong-tu-nha-tuong-quan/chuong-11.html.]

 

 

 

“Tử Minh… Lăng Thần…ta…” 

 

 

Giọt nước mắt vô thức  lăn dài… kéo ý thức của ta đi mất.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ta mở mắt tỉnh dậy toàn thân ê ẩm , bản thân mình đang thời còn ở quê nhà.. ta thấy cha mẹ đang bàn bạc trong phòng , liền chạy vào ôm hai người khóc lớn..đã lâu rồi ta không được gặp hai người họ…tuổi tác đẵ hằn lên khuôn mặt, nước mắt lăn dài trên má.

 

 

Lệ Quân lớn rồi vẫn nhõng nhẽo vậy

 

 

phụ thân .. mẫu thân con nhớ hai người lắm.

 

 

 

— ôi  nữ tử nhà ta, sắp được gả đi rồi , phải lớn rồi con à…

 

 

 

Ta tròn mắt nhìn mẹ ngạc nhiên… ta sắp gả đi… sắp đến ngày ta về về Tiêu   Phủ rồi sao.

 

 

 

Phụ thân tiến đến xoa đầu ta, ân cần nói:

 

 

Con là trưởng nữ  của Giang  gia… đã có hôn thư do hoàng thượng ban hôn..Tiêu gia là một nhà tốt.. con gả qua đó, ta cũng rất yên tâm… 

 

 

 

Chớp mắt một cái, ta thấy mình đang ngồi trước gương, toàn thân hỷ phục, trâm cài phượng do Hoàng Hậu  ban tặng, nhìn ta trước gương  vẫn dáng vẻ trong sáng đó, ngày ta mặc hỷ phục làm dâu Tiêu Gia…

 

 

 

Ngồi trên kiệu hoa , nhìn lại cha mẹ cũng đang rưng rưng nước mắt tiễn ta mà lòng ta đau thắt lại…

 

 

 

Cả quãng đường dài mệt mỏi ta nhắm mắt lại , đến khi mở mắt ra ta lại đang ngồi trong phòng , nhận ra ta đã đến Tiêu gia.. nghi thức xong xuôi ta đang đợi phu quân đến.

 

 

 

 

Lần này có chuẩn bị ta muốn nhìn rõ Lăng Thần lúc ấy.

 

 

 

Khăn che mặt đã bị thanh kiếm Lăng Thần hất lên… mọi thứ như cũ… nhưng lần này Lăng Thần vẫn để nến sáng , ta nhìn rõ được gương mặt chàng… gương mặt ửng đỏ do uống nhiều rượu, ánh mắt có chút dịu dàng nhìn ta.

 

 

 

nàng là Lệ Quân .

 

 

Lời thoại có chút khác … ta nhớ ngày đó chàng không nói như vậy.

 

 

 

Lăng Thần sát lại gần, đặt lên môi ta nụ hôn nhẹ… nhưng ta cảm nhận rõ rệt sự nóng bỏng của nụ hôn đó… chàng giữ chặt má ta tiếp tục cúi xuống hôn tiếp, ta nhắm mắt tiếp nhận.. nước mắt lại rơi xuống… ta tin có chút chân thật trong nụ hôn này… đêm ấy.. ta không cảm nhận được chút dịu dàng này từ Lăng Thần.

 

 

 

 

 

 

Khi ta đang chìm đắm trong nụ hôn của Lăng Thần… cơn đau ở môi khiến ta mở mắt…

 

 

Là ta đang tự cắn môi mình… ta thấy bụng mình to lên, cơn đau dày xéo con người ta.. từng chút từng chút…lúc này.. ta đang sắp sinh Tử Minh.

 

 

 

Ta cắn chặt môi đến bật máu… như tái hiện lại ngày ấy.. ta khó sinh.. đau đớn biết nhường nào… nước mắt lã chã rơi xuống, nỗi đau tận xương tuỷ… ta không bao giờ quên được. 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...