Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu mỹ nhân kiều mỵ x Đại tướng quân phúc hắc - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:48:01
Lượt xem: 286

4.

 

Sức khỏe của Thẩm Dật ngày một hồi phục, nhưng số lần gọi ta đến phòng chàng đọc sách lại càng ngày càng nhiều.

 

"Thiếu phu nhân, tướng quân sai nô tỳ đến mời người qua ạ." Nha hoàn nói ở cửa.

 

Tay ta cầm kim khâu bị trượt, đầu kim đ.â.m vào kẽ móng tay, giọt m.á.u đỏ tươi lập tức trào ra.

 

Nha hoàn thấy vậy, vội vàng chạy đến giúp ta xử lý vết thương.

 

"Không sao, băng bó lại là được." Trong lòng ta tức giận, Thẩm Dật này, rõ ràng đã có thể xuống giường đi lại được rồi, còn cứ bắt ta đến đọc sách cho chàng nghe, chắc là thấy ta nhàn rỗi quá đây mà.

 

Vì trong lòng có chút bực bội, nên khi đọc sách ta liên tục mắc lỗi.

 

Đọc xong một chương, Thẩm Dật cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Hôm nay ai chọc giận nàng vậy?"

 

"Không có."

 

"Vậy sao miệng lại chu lên tận trời thế kia?"

 

"Không có gì." Ta thuận tay lật một trang sách, vừa hay bị chàng nhìn thấy ngón tay đã được băng bó.

 

"Tay làm sao vậy?"

 

"Bị kim đâm."

 

"Sao lại cầm kim?"

 

"Thêu túi tiền."

 

Thẩm Dật nhìn ta, hồi lâu không nói gì.

 

"Họ đều nói, làm thê tử thì nên thêu túi tiền cho phu quân, ta vốn đã không khéo tay lắm, chàng còn cứ gọi ta đến đọc sách cho chàng, ta chẳng có thời gian thêu..."

 

Chàng nhướn mày, "Vậy nên hôm nay nàng giận dỗi, là trách ta sao?"

 

Chẳng lẽ không phải?

 

"Lại đây, đưa tay cho ta xem." Chàng nằm nghiêng trên giường, đưa tay ra hiệu ta lại gần.

 

Ta tiến đến, đặt tay lên lòng bàn tay chàng, hai bàn tay đặt cạnh nhau, dù là kích thước hay màu sắc đều tạo thành sự đối lập rõ rệt.

 

Chàng cầm tay ta xem một lúc, ta thậm chí có thể cảm nhận được những vết chai sần trên da tay chàng.

 

"Nàng và ta đã thành thân, vốn nên ngủ chung một phòng, giờ ta đã gần khỏi rồi, chi bằng ta dọn về, như vậy cũng đỡ cho nàng phải chạy tới chạy lui."

 

Ta sững người, ngẩng đầu nhìn chàng.

 

Ánh mắt Thẩm Dật rõ ràng đã dừng trên mặt ta từ lâu, ánh mắt nóng bỏng.

 

Lời chàng nói rất có lý, ta không tìm được lý do để từ chối, chỉ đành thuận theo đồng ý.

 

5.

 

Ngày Thẩm Dật dọn về đúng vào dịp Trung thu, trong phủ tổ chức tiệc gia đình.

 

Thẩm phu nhân liên tục gắp thức ăn vào bát ta, "Oanh Oanh thời gian qua đã vất vả rồi, nhìn cánh tay gầy đi này, mau ăn nhiều một chút bồi bổ thân thể."

 

Thẩm Dật ngồi bên cạnh ta, bất ngờ nắm lấy cổ tay ta, lại vuốt ve bàn tay ta, vết chai trên đầu ngón tay cọ xát vào da ta, ôn nhu nói: "Nương tử quả thật gầy đi nhiều."

 

Ta nhớ lại mấy lần đọc sách đến ngủ quên, sáng hôm sau tỉnh dậy nằm úp sấp bên mép giường, Thẩm Dật cũng gọi ta như vậy, "Tối qua làm nương tử mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

 

Ta đỏ mặt gắp thức ăn trong bát, không dám nhìn chàng.

 

Hai vị trưởng bối nghe nói Thẩm Dật muốn dọn về phòng ta, sau khi tiệc gia đình kết thúc, liền gọi riêng Thẩm Dật lại nói chuyện.

 

Trở về phòng, ta vốn định tắm rửa sớm một chút, rồi lên giường ngủ, tránh những tình huống khó xử.

 

Nhưng ai ngờ vừa tắm xong định thay áo ngủ, thì Thẩm Dật đã trở về.

 

Lúc chàng đẩy cửa bước vào, tay ta run lên, chiếc áo ngủ trắng tinh rơi xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-my-nhan-kieu-my-x-dai-tuong-quan-phuc-hac/chuong-2.html.]

 

Ta kêu lên một tiếng, nhặt áo che trước ngực, quay lưng lại, "Chàng... sao chàng cũng không gõ cửa vậy?"

 

So với sự hoảng hốt của ta, Thẩm Dật lại rất bình tĩnh, "Xin lỗi, ta quen rồi."

 

(Thẩm Dật thầm nghĩ: Ta vào nhà mình, còn phải gõ cửa sao?)

 

"Chàng đi tắm trước đi, nước đã chuẩn bị sẵn rồi." Lúc này ta chỉ muốn nhanh chóng tìm cớ đuổi chàng ra ngoài.

 

Sau khi Thẩm Dật đi, ta mới vội vàng thay y phục, rồi nằm lên giường giả vờ ngủ.

 

Khi chàng trở lại, động tĩnh rất nhỏ, ngay cả động tác nằm lên giường cũng rất cẩn thận.

 

Có lẽ đôi mắt nhắm chặt của ta đã tố cáo ta, ta nghe thấy Thẩm Dật nói, "Oanh Oanh, ta không ăn thịt người đâu."

 

Mở mắt ra chính là khuôn mặt đang cố nén cười của Thẩm Dật.

 

Lần đầu tiên chàng gọi tên ta, chàng hỏi: "Nàng rất sợ ta sao?"

 

"Không... không phải."

 

"Sao lại nói lắp nữa rồi?" Chàng dường như rất thích trêu chọc ta.

 

Ta chuyển chủ đề, hỏi chàng: "Vừa rồi phụ mẫu nói gì với chàng vậy?"

 

"Muốn biết sao?" Chàng giả vờ hỏi ta.

 

Ta nghiêm túc gật đầu.

 

Chàng ngừng một chút, rồi nói: "Họ nói nàng và ta từ ngày thành hôn đến nay đã nửa năm không gặp, nàng còn nhỏ, nhiều chuyện chưa hiểu, bảo ta đừng làm cầm thú, phải yêu thương nàng cho tốt."

 

Ta nghĩ hồi lâu mới hiểu ý trong lời nói, bỗng chốc thấy nóng bừng cả mặt.

 

Thẩm Dật mỉm cười nhìn ta, ta nửa ngày không nói nên lời, đành quay lưng lại không thèm để ý đến chàng nữa.

 

6.

 

Đêm đó, đèn đã tắt từ lâu, ta vẫn không ngủ được.

 

Có lẽ vì ta trở mình quá nhiều lần, Thẩm Dật nhận ra sự bồn chồn của ta.

 

"Oanh Oanh, Oanh Oanh." Chàng khẽ gọi ta.

 

"Hửm?"

 

"Không ngủ được sao?"

 

"Ừm." Ta nhìn chằm chằm vào bóng tối trong phòng, lại gọi chàng "Thẩm Dật."

 

"Sao vậy?"

 

"Chàng có thể kể chuyện cho ta nghe được không?"

 

Chàng đồng ý.

 

Câu chuyện của Thẩm Dật quả thật có tác dụng ru ngủ, ngày thường chàng kiệm lời, nhưng khi kể chuyện trên chiến trường lại nói không ngừng.

 

Câu chuyện rất dài, Thẩm Dật kể từ việc giao chiến với quân địch ba ngày ba đêm, đến việc bị tướng lĩnh địch vây công, chàng đã trốn thoát thành công như thế nào, cho đến khi chàng kể đến ngày bị thương trở về phủ, ta cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chìm vào giấc ngủ.

 

Qua rằm tháng Tám, trên phố lại tổ chức lễ hội đèn lồng tháng Tám mười sáu.

 

Thẩm phu nhân mời mấy vị nữ quyến trong phủ, cùng với ta, cùng nhau đi thưởng đèn.

 

Khi ta thay y phục, cài trâm cài tóc xong, Thẩm Dật từ trong quyển binh thư ngẩng đầu lên, "Ta cũng đi."

 

Khi Thẩm Dật xuất hiện ở cửa lớn đi theo sau ta, những người khác rất ngạc nhiên, mấy vị di nương trêu chọc: "Ồ, đây là sợ Oanh Oanh lạc mất sao, còn đích thân đi theo."

 

Ta đỏ mặt, Thẩm phu nhân ra mặt giải vây, "Hôm nay trên phố đông người hỗn tạp, có Dật nhi ở đó cũng có thể bảo vệ an toàn cho Oanh Oanh."

 

Thẩm Dật lặng lẽ đứng bên cạnh ta, "Nương tử ra ngoài, làm phu quân đương nhiên phải đi theo."

 

Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy ánh mắt Thẩm Dật nhìn ta, có gì đó khác lạ.

Loading...