Tiểu Hồ Ly Của Ma Tôn - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:14:54
Lượt xem: 70
Lạc Nhạt tông trên dưới đều kinh hoàng nhìn lên bầu trời, thiên thạch khổng lồ rực cháy ầm ầm đốt cháy bầu trời bay xuống. Đại trận hộ tông sáng lên toàn lực chống đỡ, mưa ánh sáng chói lọi toả ra khí tức tiên đạo như vạn thanh kiếm muốn cắt nát thiên thạch.
-Chết cho ta
Ông lão gầm lên tấn công hắn, nhưng Đạo Trần không thèm nhìn hắn một cái, ông lão thấy vậy thì cười lạnh nhắm thẳng vào đầu muốn bóp nát nó.
-Cút
Giản Tinh nhảy ra đạp bay ông lão, nàng đứng bên cạnh hắn nói: "người duy nhất được sờ đầu chàng ấy là ta"
Hắn véo má nàng nói: "đầu gì thế tiểu hồ ly"
-Vô sỉ
Giản Tinh chọc eo hắn trừng mắt, nàng đang khí thế lại bị hắn nói cho mất sạch đúng là đáng ghét mà.
-Ơ kìa ta có làm gì đâu?
Đạo Trần ngơ ngác cảm thấy mình rất vô tội, rõ ràng chỉ véo má nàng thôi mà. Mà thôi kệ lát dỗ sau giờ giải quyết cái Lạc Nhạt tông này đã, hắn nhìn qua cái đại trận hộ tông này thì đúng là từ thời Tiên Cổ truyền lại, tiên khí mỏng manh còn sót lại vẫn đủ sức chống đỡ một đòn của hắn đúng là đáng ngạc nhiên.
Nhưng chống đỡ cũng chỉ đến thế, hắn đưa tay vào hư không cầm lấy một ngôi sao, luyện hoá nó mà lần nữa ném đi nhắm thẳng mắt trận.
Ầm
Đại địa rung chuyển, mắt trận bị đập khiến trận pháp bị phá. Một ngôi sao bị luyện hoá dù nhỏ đi nhưng sức công phá càng khủng khiếp, Lạc Nhạt tông bị phá nát, đệ tử thương vong gần như toàn bộ
-Ngươi là kẻ diệt Vũ Minh tông?
-Không sai
-Hừ bọn ta đã thông báo cho Lưu Ly Cung, sớm muộn gì ngươi cũng phải trả giá đắt
Đạo Trần không rảnh nghe tên này nói nhảm liền tiễn hắn đi gặp ông bà, lúc này Lạc Nhạt tông chỉ còn tông chủ và mấy đệ tử sống sót do bị dư chấn đánh bay.
-Bây giờ thế nào?
Hắn nhìn đám người đợi bọn họ quyết định, sau một lúc vì bảo vệ đệ tử Lạc Nhạt tông chủ bỏ vũ khí đầu hàng.
-Đây là chìa khoá bảo khố của Lạc Nhạt tông, chỉ cần tha cho bọn ta thì tất cả đều là của ngươi
Lạc Nhạt tông chủ thần sắc ảm đạm đưa một chiếc nhẫn ngọc sang, đây là không gian pháp khí, Đạo Trần liếc qua rồi đưa cho Giản Tinh cầm.
-Trị thương đi, tạm biệt.
Hắn ném cho Lạc Nhạt tông chủ một ít đan dược coi như giúp đỡ, mà dù sao hắn vừa diệt tông người ta làm vậy gỡ lại chút nghiệp sát vậy.
Cả đoàn tiếp tục lên đường, dọc đường dù thi thoảng gặp vài món ăn biết đi nhưng cũng may có đầy đủ gia vị chứ không cả đoàn lại c.h.ế.t đói. Hắn cũng lần đầu được ăn món Giản Tinh làm, dù màu sắc và hương vị rất hợp với khẩu vị của chó nhưng hắn buộc phải khen ngon.
-Ngon thật sao?
-Ngon, đồ tiểu hồ ly nấu luôn ngon
-Vậy chàng ăn hết đi ta nấu nguyên một nồi nè
Giản Tinh cười vui vẻ cầm một nồi đồ ăn, đúng, đồ ăn mà hắn đã khen ngon cho hắn ăn. Đạo Trần cảm giác ngủ mấy vạn năm hắn IQ tụt hẳn đi, cuối cùng phải hướng ánh mắt cầu cứu sang Phong Vũ
-Ta vừa cứu ngươi mà, cứu ta đi
-Trần đại ca ân cứu mạng ngàn vàng khó đền đáp, nhưng đây là vấn đề tính mạng á
-Nhẫn tâm sao?
-Nhẫn tâm, Trần đại ca yên tâm ra đi ta hứa sẽ thắp nhang cho huynh
Phong Vũ vỗ vai, Lộc Minh giúp hắn đào sẵn hố, hai người đồng cảm nhưng họ không thể cứu hắn. Đạo Trần run run cầm cái thìa không dám đưa vào miệng.
-Để ta giúp chàng, Vân Yên, Hàn Tuyết hai người giúp ta
Giản Tinh đè hắn xuống cười dịu dàng mà đáng sợ tay cầm cái nồi hai tay hai chân hắn bị giữ lại, ánh mắt hắn sợ hãi cố nói: "có thể không ăn được không?"
"Chàng chê đồ ăn ta nấu?" Giản Tinh sát khí loé lên rồi đôi mắt rưng rưng ngập nước
"Ta...ta không chê nhưng mà..." Hắn không biết nói gì, lúc này Phong Vũ và Lộc Minh làm một cái đồng đội tốt, nhưng là đồng đội của Giản Tinh
-Đại ca đi tốt, tiểu đệ hàng năm sẽ tới dọn cỏ cho huynh
Nồi đồ ăn bị đổ xuống và sau đó, làm gì còn sau đó nữa khi hắn lập tức bất tỉnh nhân sự. Lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau, mở mắt thấy bản thân đang gối trên đùi Giản Tinh, tiểu hồ ly cười nhẹ nhìn hắn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-ho-ly-cua-ma-ton/chuong-6.html.]
-Chàng tỉnh rồi, chúng ta sắp tới Tây Vũ thành rồi á
Hắn gật đầu rồi lại ngủ tiếp, lần này Giản Tinh không quấy phá mà yên lặng cho hắn ngủ. Đoạn đường này coi như yên bình, đến đầu giờ chiều cả đoàn đã tơi Tây Vũ thành
Đây là toàn thành lớn nhất nằm gần Lưu Ly Cung, do ở trong phạm vi của siêu cấp tông môn lên số lượng tu sĩ nơi này cực đông.
-Trong thành dù cho phép yêu tộc nhưng buộc phải ở dưới dạng yêu thú
Phong Vũ nói cho hắn vài quy tắc trong thành, Giản Tinh nghe xong vốn muốn biến lại thành hồ ly nhưng hắn cản lại mà đưa cho nàng một sợi dây chuyền.
-Đây là gì, nhìn đẹp quá đi
-Một loại pháp khí che giấu khí tức, nó không có tên.
-Hay gọi nó là Ngân Tinh đi
Hắn gật đầu, Ngân Tinh quả thực rất hợp với sợi dây chuyền này vì vật liệu tạo ra nó là những ngôi sao trong ngân hà. Tất cả được hắn luyện hoá tới nhỏ bằng hạt cườm rồi xâu lại với nhau, ngoài công dụng che giấu khí tức ra thì nó còn khắc trận pháp bảo vệ nữa.
Giản Tinh được hắn đeo cho, nàng thích đến nỗi liền quay lại hôn má hắn, đỏ mặt nói: "cảm ơn chàng"
-Không có gì, vào thành đi
Hắn bị đám Phong Vũ nhìn thì trừng mắt, còn Giản Tinh thì ngại tới che mặt khiến cả đoạn cười phá lên.
Bọn họ sau đó tới nhà của Phong Vũ nằm ở phía bắc Tây Vũ thành, đây là nơi các gia tộc lớn sinh sống. Phong gia cũng được coi là một đại gia tộc khi truyền thừa mấy ngàn năm nội tình hùng hậu, trong tộc cường giả rất mạnh mẽ không thể coi thường.
Phong Vũ với tư cách là tam thiếu gia của Phong gia lên việc dẫn người về là việc không nhỏ, nhất là khi người đó là ân nhân cứu mạng đã khiến vài nhân vật quan trọng của gia tộc ra đón tiếp.
-Haha cuối cùng cũng về, tới đây để tam thúc xem nào
Người ra đón là một người đàn ông trung niên xưng tam thúc, Phong Vũ sau khi nói chuyện với tam thúc thì nhìn Lạc Đạo Trần nói: "Tam thúc đây là Trần đại ca người đã cứu cháu, Trần đại ca đây là tam thúc của ta tên Phong Nhân"
Phong Nhân nhìn Đạo Trần đánh giá, người thanh niên dù chỉ tầm tuổi cháu hắn nhưng lại có tu vi không thể nhìn thấu khiến hắn có chút kinh ngạc. Tiến tới bắt tay hai người coi như nhận biết, hắn cũng nhìn sang Giản Tinh nhưng không để ý nàng quá nhiều.
-Các vị đi đường mệt mỏi vào nhà nghỉ ngơi, người đâu dẫn hai vị khách quý tới phòng
Một hạ nhân tới dẫn cả hai vào trong, Đạo Trần âm thầm dùng thần thức bao trùm nơi này, hắn hơi ngạc nhiên khi ở đây lại hai cường giả Hợp Thể cảnh.
-Đạo Trần, chàng nhìn xem
Đi dọc hành lang hắn đánh giá cao kiến trúc nơi này, rất tráng lệ và xa hoa. Đang đi thì Giản Tinh kéo áo chỉ về một căn phòng, bên trong là một nữ tử áo trắng, điểm đặc biệt là phía sau nàng bốc lên một tia khói trắng mờ ảo.
-Người đó làm sao?
-Nàng là người của Hồ tộc, một Bạch sắc hồ ly.
Đạo Trần sử dụng thiên nhãn nhìn rõ bản thể của nữ tử đó, quả nhiên là một con hồ ly sáu đuôi, tia khói trắng kia là dấu hiệu của một chiếc đuôi sắp mọc.
-Chắc là sủng vật của gia chủ Phong gia
-Không phải, loài Bạch sắc hồ ly là vương trong tộc không có khả năng làm sủng vật cho nhân tộc, xem ra nàng tới đây có âm mưu
Lạc Đạo Trần trầm mặc, mấy vạn năm trước khi hắn ngủ say thì Hồ tộc đã nguyên khí đại thương, ẩn mình trong Yêu Hồ lĩnh không ra. Nay xuất hiện một Bạch sắc hồ ly ở đây chả lẽ tộc này có hành động gì.
-Kệ đi, có ta ở đây nàng không phải lo, đi thôi
Hắn khoác vai Giản Tinh kéo nàng đi, mà ở căn phòng nữ tử kia như phát giác điều gì đó mà nhìn ra ngoài.
-Lục Yên sao vậy?
Trong phòng một nam tử thấy nàng nhìn ra ngoài thì hỏi
-Không có gì, chuyện hôm nay đến đây thôi có gì ta sẽ báo cho công tử sau.
-Được, vậy để ta đưa cô.
Lục Yên rời khỏi Phong gia thì vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa nãy, nàng cảm giác gặp được đồng loại nhưng lại không dám chắc. Sau khi trở về quán trọ, nàng liền linh phù rồi gửi cho chủ nhân của nàng.
-Tây Vũ thành, chủ nhân chúng ta sắp có được nó rồi
-Thật không?
Giản Tinh nghe Phong Vũ nói mà hào hứng, ở Tây Vũ thành có chợ đêm chắc chắn rất nhiều món ngon, nàng mấy ngày qua đều ăn thịt thú rừng đến phát ngán lên rất mong chờ.
-Thật, ngoài ra còn có đấu giá hội, nghe nói bảo y từ Thiên Tuyết tằm vạn năm cũng được bán
Giản Tinh nghe thì hai mắt toả sáng nhìn về phía Đạo Trần, hắn thở dài, lại đau ví rồi.