Tiểu Hồ Ly Của Ma Tôn - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-01-25 04:57:50
Lượt xem: 6
Bên trong đường hầm không gian, Lạc Đạo Trần vẻ mặt âm trầm, xung quanh âm phong gào thét, lạnh lùng nhìn người trước mặt, hắn không ngờ kẻ này vẫn còn sống
-Hahaha Lạc Đạo Tiên Vương, không ngờ ngài vẫn sống khoẻ mạnh như vậy
Tiếng cười chói tay vang lên, một nam tử tóc tím, thân vận thanh sam, cả người toả ra huyết khí đáng sợ đứng đối diện, trên khuôn mặt hắn một vết sẹo dài rạch ngang càng khiến vẻ đáng sợ tăng thêm
-Ta không ngờ ngươi vẫn còn sống, Lạc Minh!
Lạc Đạo Trần trầm giọng
-Lạc Đạo Trần, ngươi không c.h.ế.t sao ta có thể c.h.ế.t trước được
Nam tử tên Lạc Minh kia lạnh lẽo nói, đôi mắt tràn đầy sát khí và hận thù nhìn Đạo Trần
Năm xưa hai người vốn là huynh đệ, trong đám hậu bối Lạc gia thì cả hai là sáng chói nhất. Tình cảm đôi bên vừa là địch thủ tranh đấu vừa là huynh đệ tình thân, có thể nói là long phượng của gia tộc
Lạc Đạo Trần tu đạo muộn hơn, gọi Lạc Minh là huynh, thường ngày có gì không hiểu đều nhờ Lạc Minh chỉ dẫn tu luyện
Lạc Minh từ nhỏ đã được người thân kì vọng, gia tộc dốc sức bồi dương, lại là dòng chính huyết mạch, thiên phú tu đạo hơn người, cùng thế hệ rất ít người địch lại, lên được gọi là Tiểu Tiên Vương của Lạc gia
Hai người tình cảm vô cùng tốt, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu. Sớm đã trở thành huynh đệ sinh tử rồi
-Lạc Đạo Tiên Vương, hahaha năm đó nếu ta không phải nhân từ thì ngươi liệu có sống đến hôm nay?
Lạc Minh cười lớn hiện ra vẻ điên cuồng và hối hận, năm đó hắn không xuống tay với Lạc Đạo Trần chính là niệm tình huynh đệ, ai ngờ
-Năm đó ngươi căn bản không dám xuống tay
Đạo Trần cười khinh, chuyện khi xưa hắn sớm đã quên mất, nhưng việc Lạc Minh thì vẫn nhớ rõ như in. Nếu khi đó y dám ra tay g.i.ế.c hắn thì chính y cũng phải để lại mạng ở chiến trường đó
Năm ấy Tiên Vực rung chuyển, Hắc Ám và Quỷ Dị tộc tấn công. Lạc gia khi đó chia làm hai, một theo Tiên Vực cường giả liều c.h.ế.t chống địch, số còn lại lựa chọn đầu quân Hắc Ám phản lại Tiên Vực
Lạc Minh đã chọn con đường thứ hai!
Đầu quân Hắc Ám, với thiên phú của hắn thì trong năm vạn năm đã trở thành Tiên Vương, dẫn đại quân Quỷ Dị tàn sát Lạc gia và sinh linh Tiên Vực.
-Khi đó ngươi c.h.é.m g.i.ế.c tộc nhân có từng hối hận?
-Dưới Tiên Vương đều là sâu kiến, cái gì tộc nhân, cái gì vạn tộc sinh linh. Tất cả đều sẽ biến mất trong dòng thời gian này, chỉ có Tiên Vương mới là bất diệt!
Lạc Đạo Trần đã biết câu trả lời từ trước, khi Lạc Minh tấn công Lạc gia hắn cũng hỏi y câu này, và câu trả lời vẫn như vậy
Trong mắt y chỉ có sức mạnh và sự bất diệt, chính vì vậy khi xuống tay với tộc nhân y chưa từng chớp mắt một cái. Lạc gia sớm đã không còn tồn tại trong mắt vị Sa Đoạ Tiên Vương này rồi.
-Mà ngươi cũng lên cảm ơn Hỗn Độn, Hỗn Nguyên và Luân Hồi ba vị đó, nếu không có bọn chúng thì ngươi đã vĩnh viễn nằm lại ở Lạc gia rồi
Lạc Minh nói vừa căm phẫn vừa tiếc nuối, khi đó ba vị Tiên Vương ngăn cản cứu đi Lạc Đạo Trần, nếu không làm sao hắn để cho vị đệ đệ này sống sót mà trở thành mối hoạ sau này được.
-Ngươi nhầm, không có ba vị Tiên Vương ta cũng không thể chết, ngươi vĩnh viễn không g.i.ế.c được ta
Lạc Đạo Trần nhàn nhạt đáp lời
Đối diện Lạc Minh hơi ngạc nhiên muốn biết, Đạo Trần cũng không giải thích, khi đó ba vị Tiên Vương tới đúng là giúp hắn thoát thân. Nhưng không có thì Lạc Minh cũng không g.i.ế.c nổi hắn
-Mà nói nhảm đủ rồi, tránh ra đi
Đạo Trần khẽ nói, Sương Hoa kiếm được rút ra, nếu Lạc Minh muốn cản thì hắn cũng không ngại chiến một trận
Dù vừa nãy tiêu hao không ít thể lực nhưng Lạc Đạo Trần vẫn tự tin chiến thắng, đơn giản nơi đây là hạ giới, Tiên Vương phát huy sức mạnh cũng chỉ đến Thiên Nhân cảnh mà thôi
Lạc Minh nhìn Sương Hoa kiếm, hắn vừa nãy cũng ở xa nhìn cuộc chiến kia lên hiểu rõ về sức mạnh thanh kiếm này. Cuối cùng lựa chọn lách sang một bên, hôm nay hắn không muốn giao chiến với Lạc Đạo Trần
-Nghe nói ngươi có đạo lữ, khi nào có con ta sẽ ghé thăm chúc mừng á
Lạc Minh cười cười rồi rời đi, Đạo Trần chỉ hừ nhẹ không để tâm, đều là Tiên Vương hắn sợ ai chứ không sợ Lạc Minh chút nào.
Thích thì chiến
...
-An Dương!
Tử Linh Hoàng mí mắt muốn rách ra, cả người run rẩy gầm lên, Thiên Ma Cầm điên cuồng vang lên đánh ra ngàn vạn kiếm khí như phát điên đánh lùi sáu tên Hoàng giả
-An Dương vương!
-Giết!
Đông Chinh vương quát lớn, cả người khí tức tăng vọt lâm vào điên cuồng. Vũ Nhân vương Liệt Yên hai mắt đỏ ngầu, nàng không quan tâm địch thủ bốn phía nhanh chóng lao về phía trước
Ầm
-Cút ngay!
Tuyệt thế thần thông bộc phát, tiên quang ngập trời, ánh lửa rực rỡ nung nóng không gian nơi này. Huyết Ân Hoàng cười lạnh tránh lui, hắn đã đạt được mục đích không cần phải đối cứng với nàng
Lạnh nhạt nhìn An Dương vương ở đó, Huyết Ân Hoàng quay trở lại ngăn cản Tử Linh Hoàng tránh cho nàng phát điên mà g.i.ế.c sạch chỗ này.
Liệt Yên đến bên người đỡ lấy An Dương vương, lúc này hắn cả người vỡ nát, chiến giáp nổ tung, miệng không ngừng trào m.á.u tươi, sinh mệnh khí tức đang dần trôi qua ngày càng yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-ho-ly-cua-ma-ton/chuong-36.html.]
Ở giữa lồng n.g.ự.c xuất hiện một lỗ m.á.u to lớn đáng sợ, bên trong một đám huyết đằng đang không ngừng cắn nuốt m.á.u thịt hắn. Sinh trưởng bên trong cơ thể phá hủy cơ quan bên trong.
-An Dương, ngươi cố gắng chịu, ta giúp ngươi trị thương á
Liệt Yên lo lắng, sắc mặt tái nhợt đi khi nhìn nơi lồng n.g.ự.c hắn. Một đòn của Huyết Ân Hoàng quá ác khi đã đ.â.m xuyên trái tim, gieo vào cơ thể một đám huyết đằng khiến chúng đi phá hủy lục phủ ngũ tạng của An Dương vương
Nàng không nghĩ được nhiều lập tức dùng đạo hoả muốn đốt cháy huyết đằng, nhưng tay vừa nâng lên liền bị An Dương vương ngăn lại
-Đừng phí sức, ta biết rõ ta ra sao, đốt cũng không có tác dụng đâu
An Dương khẽ cười, khoé miệng hắn lại trào ra một bụng máu, bạch y đã nhuộm đỏ, hắn đã tiếp cận cửa tử rồi
-Mang ta xuống, ta muốn nằm nghỉ một lát
Hắn yếu ớt nói, Liệt Yên đỡ hắn đi xuống tường thành, nơi đây Giản Tinh và Mặc lão đang điều khiển đại trận bảo vệ thấy hai người liền ngạc nhiên
Nhất là khi thấy An Dương vương cả hai lập tức kinh hãi, Mặc lão vội đến dùng sinh sinh bất tức vì An Dương vương cung cấp đại lượng sinh mệnh lực.
-Chuyện gì vậy, Liệt Yên tỷ sao lại ra như này?
Gian Tinh hỏi, nàng biết An Dương vương rất mạnh, làm tam vương một trong ai có thể đánh hắn thành thế này.
-Là Huyết Ân Hoàng, tên khốn đó đánh lén cậu ta
Liệt Yên hai tay nắm chặt căm phẫn nói, hai mắt hiện lên đầy sát khí và thù hận.
-Mặc lão, dừng lại đi, đừng phí pháp lực nữa ngài còn phải thủ thành á
An Dương vương run run đưa tay cắt đứt dòng sinh mệnh lực kia, không có nó cơ thể đang tan vỡ ngày càng nghiêm trọng, cả người hắn run lên kịch liệt ho ra máu, ánh mắt dần ảm đạm đi rất nhiều
-An Dương, thằng ngốc này sao cháu không cẩn thận á
Mặc lão giọng khàn đặc trách móc, hai mắt đỏ lên, lệ nóng không nhịn được mà xuất hiện trên khoé mắt.
An Dương vương chỉ cười đáp lại, hắn lần này thật sự bất cẩn, không ngờ Huyết Ân Hoàng lại đánh lén thành ra không kịp trở tay.
Lúc nhận ra đã thành như này rồi
-Khụ khụ, Liệt Yên, lại gần ta bảo cái này
An Dương vương lại ho ra máu, hắn lúc này đã vô cùng yếu, lục phủ ngũ tạng bị hủy, m.á.u huyết dần khô cạn, khí tức dần yếu khiến mỗi cử động đều khiến cơ thể hắn rạn nứt trào máu
-Nằm yên đi, có chuyện gì đợi ngươi khoẻ lại nói
Liệt Yên khẽ giọng nói, nàng ngồi bên cạnh hắn cười nhẹ
-Ta sợ không đợi được á
-Nói nhảm gì vậy, ngươi là An Dương vương, ba chúng ta đã nói không có mệnh lệnh của bệ hạ không được c.h.ế.t sao, ngươi không được thất hứa á, bệ hạ và ta không cho phép đâu
Liệt Yên khóc rồi, nàng nhìn người bạn từ nhỏ đến lớn của mình đang dần dần yếu đi mà lòng đau như cứ vào tim, nàng không muốn á
-Đừng khóc, Vũ Nhân vương không được khóc á
An Dương vương cười cười vươn tay ra muốn lau nước mắt cho nàng, cánh tay đã không còn sức lực, run rẩy đưa lên má lau đi dòng lệ nóng cho Liệt Yên. Hắn vẫn luôn làm vậy, mỗi khi nàng khóc hắn đều lau cho nàng á
-Nghe ta nói, giúp ta nói với bệ hạ
An Dương vương khoé miệng trào máu, cả người hắn đã sớm không còn chút m.á.u nào nữa rồi, Liệt Yên ngăn lại không muốn hắn nói tiếp
-Nói cho bệ hạ, ta xin lỗi, không thể chiến đấu vì người nữa, xin bệ hạ đừng trách ta
An Dương vương khoé mắt chảy ra nước mắt, hắn nhớ lại mấy ngàn năm phụng sự, ngày qua ngày vì Tử Linh hoàng triều mà cống hiến mà cười vui vẻ, nhưng đáng tiếc
Bên ngoài chiến trường, Tử Linh Hoàng như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại, nàng tim như chảy máu, nước mắt vô thức chảy ra lăn dài trên má. Nàng như mất đi một người vô cùng quan trọng
-Ngươi đừng nói nữa, bệ hạ sẽ không trách ngươi đâu
Liệt Yên nắm c.h.ặ.t t.a.y An Dương, cảm nhận hơi ấm dần tan biến kia nàng giật mình hoảng sợ, tại sao lại lạnh như vậy
-Liệt Yên, thay ta nói với Đông Chinh vương và mọi người bên ngoài, ta rất vui vì được chiến đấu cùng họ, xin lỗi ta không thể cùng mọi người chống địch được nữa
An Dương vương đôi mắt dần tối đi, hắn nhớ tới những ngày rong ruổi sa trường, cùng các chiến hữu vào sinh ra tử. Đối với hắn cái c.h.ế.t đã quen, nhưng đến lượt bản thân đúng là không dễ chịu a
-An Dương, ngươi đừng nói nữa, ngươi là tướng quân mà, ngươi mà đi ai sẽ chỉ huy những binh sĩ kia, không cho ngươi đi á
Liệt Yên khóc, những giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống như mưa khiến bàn tay lạnh lẽo kia cảm thấy chút ấm áp cuối cùng
-Liệt Yên
-Ngươi đừng nói nữa
-Liệt Yên.
-Xin ngươi đừng nói nữa mà, đừng bỏ ta
-Liệt Yên, đừng khóc, ta đi trước, cảm ơn ngươi vì những năm tháng qua đã bên ta
-Đừng mà, An Dương, ngươi là đồ khốn, ta không cho ngươi đi đừng bỏ ta ở đây một mình
Liệt Yên ôm lấy An Dương, hắn khẽ cười, nụ cười mãn nguyện chậm rãi nhắm mắt lại.