Tiểu Hồ Ly Của Ma Tôn - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-12-01 10:35:45
Lượt xem: 12
Tử Linh hoàng triều, Tử Linh hoàng trầm tư nhìn bản tấu chương Đạo Trần gửi về, bên dưới văn võ bá quan đều im lặng, ca đại điện không ai nói gì làm không khí căng thẳng ngột ngạt đến cực điểm.
-Các vị chuyện này lên tính sao?
Sau một lúc lâu cuối cùng Tử Linh hoàng mới lên tiếng
-Bẩm bệ hạ, Lạc Nhật hoàng dù bị ăn mòn trở thành Quỷ Dị nhưng thực lực hoàng giả vẫn còn đó, ngoại trừ Tử Linh và Đông Chinh hai vị vương gia thì chúng ta không có ai là đối thủ của hắn cả
-Châu thị lang nói đúng, bệ hạ chuyện này trọng đại liên quan đến tồn vong ạ
-Bệ hạ, theo thần thấy chúng ta cứ để Tử Linh vương giải quyết, ngài ấy thân là đệ nhất vương gia, thực lực mạnh mẽ nhất định thành công
-Cũng không thể để mình vương gia ở đó được, thần Ân Hạo nguyện dẫn hai cánh bộ binh tới đó tiếp ứng, sát cánh cùng vương gia.
Văn võ bá quan liên tục đưa ra ý kiến, phần đông đều là tránh giao tranh với Lạc Nhật hoàng, ngoài ra các võ tướng đều nguyện ý dẫn quân tiếp viện Tử Linh vương.
Tử Linh hoàng giơ tay để mọi người yên lặng, nàng liếc Đông Chinh vương rồi đứng dậy nói
-Lạc Nhật hoàng triều có lịch sử cùng với Tử Linh hoàng triều ta, nay gặp nạn không thể không cứu, lệnh binh bộ thượng thư Tần Hoà và mười tướng lĩnh Thiên cấp thống lĩnh hai mươi vạn quân tới cứu viện.
-Tuân chỉ!
-Ngoài ra lệnh Đông Chinh vương cùng Long Kỵ quân rút về trấn thủ biên ải, Vũ Nhân vương tiếp ứng phía sau, đồng thời đưa hai mươi vạn binh tới phía nam đề phòng Dược Sinh hoàng triều.
-Rõ!
...
Lạc Nhật hoàng triều, đã ba ngày kể từ khi Lạc Nhật hoàng bỏ đi, triều đình văn võ bá quan c.h.ế.t sạch, mọi việc lớn nhỏ đều do Lạc Đạo Trần tiếp quản xử lý.
Hắn bây giờ mới thấm làm hoàng đế mệt thế nào, mỗi ngày tổng số tấu chương cần phê duyệt không dưới năm trăm, mà hắn phải đọc hết rồi cẩn thận phê duyệt hoặc đưa giải pháp.
-Đạo Trần chàng vẫn ổn chứ?
-Không sao, chút công việc này không là gì
Hắn nói thế nhưng mắt sớm đã muốn nhắm tịt lại, hắn nghĩ tới Yên Linh, Yên Cơ hai nàng mà thán phục, hai người họ đều là nữ nhân vậy mà có thể quản lý cả một quốc gia yên ổn, mỗi ngày số tấu chương họ duyệt chắc phải hơn một ngàn á
Dù sao quốc thổ của Tử Linh hoàng triều rộng lớn, dân cư đông đúc thì vấn đề càng nhiều hơn
-Chủ nhân, ngài nghỉ một lát đi để nô tì làm cho
Lúc này Vũ Trinh bưng lên một bát canh sâm đặt xuống
-Ngươi làm được à?
-Nô tì làm hoàng hậu đối với việc này cũng quen thuộc, chủ nhân cứ nghỉ ngơi để nô tì làm
-Được
Đạo Trần nhường ghế cho Vũ Trinh, nhưng nàng không ngồi mà cầm tấu chương xuống bàn dưới đất ngồi, thấy vậy Đạo Trần cũng không để ý thêm mà ngả người gối đầu lên đùi Giản Tinh mà ngủ
Trong giấc mơ hắn lần nữa thấy năm đó, thấy lại Yên Linh, hơn nữa thấy cả Lạc Nhật.
-Thay ta bảo vệ Lạc Nhật hoàng triều
-Yên tâm, ta đã hứa với Yên Linh sẽ bảo vệ tất cả
-Đa tạ, làm xong thì nhanh c.h.ế.t một tí bọn ta ở dưới này đợi ngươi
-Được, làm xong mọi việc ta xuống với các ngươi.
Không biết đã qua bao lâu Đạo Trần từ từ tỉnh dậy, hắn người nhìn lên thì thấy Giản Tinh đang khẽ cười với hắn, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên má một cái rồi nâng hắn dậy.
-Ta ngủ bao lâu rồi?
-Mới nửa canh giờ thôi, tấu chương Vũ Trinh đã phê xong rồi
-Cô ta đâu?
-Làm xong cô ấy về phòng rồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-ho-ly-cua-ma-ton/chuong-27.html.]
Đạo Trần gật đầu, cầm lấy bát canh sâm trên bàn uống cạn, dù canh đã nguội nhưng uống vào lại rất ấm, hắn đối với cô gái này bắt đầu có thiện cảm nho nhỏ.
Giản Tinh giúp hắn thu dọn đồ đạc, hai người sau đó đi hậu cung của Lạc Nhật hoàng, ở đây Đạo Trần tìm cho mình một căn phòng trống không ai ở làm phòng ngủ tạm thời.
Thật ra hậu cung ba ngàn phòng ở đây hắn ngủ ở đâu cũng được, Giản Tinh cũng sẽ không cản hắn, nhưng làm người ai lại thích vợ của kẻ khác, Lạc Đạo Tiên Vương như hắn ít ra chưa mặt dày đến vậy.
Với luận nhan sắc những cung phi đó không hơn được Giản Tinh, nàng thân là tử sắc hồ ly, một thân nhan sắc câu hồn đoạt phách đủ khiến hắn mê mẩn. Ngoại trừ Vũ Trinh ra hậu cung này không ai bằng tiểu hồ ly
Hôm nay không biết vì sao Giản Tinh lại muốn tắm chung, từ khi bái đường thành thân xong họ ít khi tắm chung với nhau. Phần vì ở trong Tử Linh hoàng triều nhiều người không thoải mái, phần vì tiểu hồ ly da mặt mỏng ngại có người mà nghe thấy
Cái vách tường ở hoàng cung thật sự mỏng, hắn có dựng cách âm nhưng đám người Tử Linh hoàng, Vũ Nhân vương hay Mặc lão đều có thể nghe được.
Nhưng ở đây thì khác, mặc kệ đám cung phi có nghe được hay không hai người cũng chả quan tâm.
-A...từ từ, Đạo Trần...aaa..đừng xé
Giản Tinh mặt đỏ bừng, nằm dưới sàn dù cảm giác hơi lạnh nhưng cả người nàng đã nóng bừng lên
Hắn thấy biểu cảm trên gương mặt nàng, không nói gì chỉ cười rồi khom người xuống đối diện với hai đầu ti xinh vừa bị mình nghịch có chút sưng đỏ nhìn rất là dễ thương
Hắn đưa miệng ngậm đầu ti của nàng rồi đưa lưỡi ra liếm.
Giản Tinh run lên người cong như có dòng điện chạy qua, cái lưỡi như rắn độc khiến cô tê hết cả người, bên dưới không ngừng chảy nước, giọng rên rỉ ngày càng lớn.
-A~..ư..thật.sướng...ah..n..nóng...quá.nhẹ..đừng.cắn...nữa
Tiểu hồ ly chịu không nổi n.g.ự.c phập phồng thở gấp, hắn khẽ cười đưa tay miết nhẹ chỗ ướt đẫm của nàng ngón tay chọc sâu bên trong, nghe tiếng rên rỉ dâm đãng của nàng hắn liền hung ác cắn hai trái đào của nàng.
Đạo Trần bế Giản Tinh về giường, để nàng banh rộng chân ra đẩy mạnh hông, côn thịt to lớn đưa vào giã như giã gạo xuống muốn mở rộng cái dâm huyệt non này ra.
Giản Tinh chỉ biết nằm rên rỉ, mỗi cú thúc đều khiến cả người nàng run lên vừa đau vừa sướng, cặp v.ú căng tròn nảy lên nảy xuống khiến hắn khó chịu mà bóp đầu ti nàng nhéo mạnh
-Ưm..s.. sướng...thiếp c.h.ế.t mất….ma…mạnh lên đừng cắn đầu ti thiếp nữa..hức~ đau
Hắn cúi người xuống cắn đầu ti hồng hào kia, Giản Tinh đau muốn khóc nhưng càng khóc hắn càng mạnh bạo hơn. Cặp v.ú trắng nõn bị nhào nặn đỏ lên, hắn muốn bóp thử xem có sữa không, mặt Anni đã đỏ ửng thở gấp, lúc này cô như con mèo nhỏ đang bị chủ nhân chơi đùa đến nức nở mà không được tha.
-Aaa cái bướm nhỏ này sướng thật đấy
Hắn khẽ nói rồi kéo nàng sát lại, đặt hai chân lên vai dùng làm điểm tựa mạnh mẽ đ.â.m sâu vào trong, tay hắn đặt trước dâm huyệt Giản Tinh ngắt nhéo hột le khiến nàng cong người như con tôm lên đỉnh lần nữa.
Hơn mười phút sau, Giản Tinh rùng mình kêu lên cao trào lần hai, trên chiếc giường đã ướt đẫm thứ dịch trắng của họ. Tiểu hồ ly lên định xong thì đã không còn sức mà nằm gục xuống thở gấp.
Nhưng hắn vẫn chưa thoả mãn nhìn cô cao trào xong liền bắt đầu công việc của mình tiếp tục công phá cái dâm huyệt nhỏ. Cái huyệt non tơ bị hắn đ.â.m nãy giờ đã sưng đỏ hơi dãn ra một chút khiến côn thịt hắn chọc vào tận cùng của nàng
Ha~anh...nhanh...bắn..cho...e.ư..tinh....c..của..ah..anh nứng…em thèm~
Bắn..cho..ahh..bắn..cho..e...ưm..tưới tinh... cho em
Hắn đẩy nhanh tốc độ đẩy một cú thật sâu rồi b.ắ.n ra, t.i.n.h d.ị.c.h nóng ấm đem bướm xinh của tiểu hồ ly lấp đầy. Đạo Trần rút ra để t.i.n.h d.ị.c.h cùng dâm thủy chảy ra ngoài tạo thành vũng nhỏ trên giường
-em…em mệt .. sướng..chịu hết nổi rồi ~
Giản Tinh thấm mệt, cả người không nhúc nhích nổi mà ngủ luôn ở đó. Hắn giúp nàng lau sạch cơ thể, mặc lại quần áo, hoá nàng lại thành dạng hồ ly nhẹ nhàng đặt lên bàn
-Vào đi, cô định ở ngoài nghe đến bao giờ nữa
Đạo Trần trầm trọng nói, cửa mở ra, Vũ Trinh hai má ửng đỏ cúi đầu đi vào.
-Cô biết nghe lén chủ nhân là tội gì không hả?
-Chủ nhân tha tội, nô tì cũng chỉ mới ở ngoài không lâu không có ý định nghe lén ạ
Vũ Trinh vội quỳ xuống run rẩy cầu xin, Đạo Trần hừ lạnh, sau khi mặc quần áo vào hắn để nàng đứng dậy.
-Dọn dẹp chỗ này đi, không có lần sau đâu đấy.
-Tạ chủ nhân tha mạng
Đạo Trần ôm tiểu hồ ly rời đi, hắn đi khỏi Vũ Trinh mới dám đứng dậy dọn dẹp chiếc giường của hai người.
Nhìn từng giọt nước trên giường, lại nhớ lại cảnh Đạo Trần ôm Giản Tinh đi mà nàng cảm thấy thật buồn, nàng cũng muốn được như Giản Tinh.