Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - chương 21: Đúng là một cái não yêu đương
Cập nhật lúc: 2024-11-01 16:09:40
Lượt xem: 26
Ninh Vương Phủ
Chạng vạng, lẽ ra đây là thời điểm cả nhà quây quần, vui vẻ ăn cơm chiều, nhưng tại Ninh Vương phủ, các chủ tử lại tụ tập ở phòng khách. Ngoại trừ Ninh Vương, vương phi và hai cậu con trai đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
Bọn hạ nhân cũng co rúm lại, cố gắng tránh né, tìm cách hạ thấp sự hiện diện của mình, sợ rằng một hành động quá mức sẽ thu hút sự chú ý của chủ tử, khiến họ hứng chịu cơn giận dữ.
Tâm trạng im lặng bao trùm, không ai biết sự tra tấn này sẽ kéo dài đến khi nào.
Ninh Vương nhắm mắt, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên đùi tàn phế của mình, vẻ mặt nhíu lại như đang suy tư điều gì đó.
Là người anh cả trong số các huynh đệ, Ninh Vương giờ đã 45 tuổi. Trên gương mặt hắn có một vết sẹo dài chạy qua đuôi mắt, tạo nên vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm, mang lại cảm giác uy nghiêm, không cần phải nổi giận vẫn khiến người khác phải dè chừng.
Ngày trước, khi chưa bị tàn phế, hắn là một trong những tướng lĩnh lừng danh trong quân đội, đã nhiều lần lãnh đạo các chiến dịch, lập nên nhiều chiến công hiển hách, ai nghe tên cũng phải tán dương.
Đội quân khởi nghĩa của Tông Chính đã trở nên mạnh mẽ từng năm, và hắn đã góp phần lớn trong sự phát triển đó.
Thật đáng tiếc, số phận đã đưa hắn đến một lần cứu viện không may, bị phục kích, mất một chân. Từ đó, không còn cơ hội ra trận, và cũng mất đi cơ hội thừa kế ngai vàng.
Sau khi Tông Chính Tiêu lên ngôi, hắn được phong làm Ninh Vương, khác với người em thứ ba bị đuổi đi, ông được giữ lại trong kinh thành để an dưỡng, nhận được nhiều sự chăm sóc.
Ninh Vương là người đứng đầu vương phủ, tính cách kiêu ngạo. Ngoài việc đối xử nhẹ nhàng với vợ cả, hắn chưa bao giờ thể hiện sự dịu dàng với ba con trai của mình, dù con trai cả ra đời khi hắn đã gần 30, trong thời đại này xem như muộn màng. Nhưng vẫn không dành sự sủng ái cho chúng.
Edit: MeiYin
Truyện chỉ được đăng tải trên Fuhuz, TYT
Hắn luôn yêu cầu ba nhi tử của mình rất nghiêm khắc, phải văn võ song toàn, phẩm chất đoan chính, không ỷ lại vào thân phận để làm điều sai trái, và không để gia tộc phải hổ thẹn. Điều quan trọng nhất là chúng phải nghe lời hắn.
Tuy nhiên, áp lực lớn này không chỉ tạo ra sự phục tùng tuyệt đối, mà còn dẫn đến sự phản kháng và đấu tranh. Năm nay, Tông Chính Liền Kỳ đã 18 tuổi, đây là lần đầu tiên y thách thức quyền uy của cha, kết quả là thất bại và bị phạt quỳ, từ giữa trưa đến giờ, y đã phải quỳ trong sân ba canh giờ.
Sự việc bắt nguồn từ hôn sự của Tông Chính Liền Kỳ. Năm y 10 tuổi, Ninh Vương bị phục kích dẫn đến tàn phế. Trong tình huống khẩn cấp, phó tướng đã liều mạng cứu khỏi vòng vây, nếu không, có lẽ hắn đã không chỉ mất một chân.
Phó tướng đã hy sinh vì hắn, trước khi c.h.ế.t còn cầu xin hắn chăm sóc cho gia đình mình. Sau khi phó tướng qua đời, trong nhà chỉ còn lại vợ cả và nhi nữ 8 tuổi. Để báo đáp ân cứu mạng, Ninh Vương đã hứa hôn cho con trai cả với con gái của phó tướng, chờ đến tuổi sẽ thành hôn.
Nhi nữ của phó tướng rất ngoan ngoãn, được cả Ninh Vương và vợ yêu mến. Dù sau này Tông chính gia trở thành hoàng thất, nàng vẫn không có ý định hủy hôn, mà còn chăm sóc cho mẹ con rất tận tâm.
Khi nhi nữ của phó tướng đến tuổi cập kê, hai gia đình đang chuẩn bị cho hôn sự, thì Tông Chính Liền Kỳ đột nhiên tuyên bố không muốn kết hôn với nàng, nói rằng y luôn coi nàng như muội muội và đã tìm được tình yêu đích thực, không muốn phụ lòng nàng.
Chưa kịp để Ninh Vương xử lý việc này, nàng đã bất ngờ rơi xuống nước, bị phong hàn rồi mắc bệnh cũ, cuối cùng không thể cứu chữa. Khi nàng qua đời, hôn ước cũng chỉ có thể từ bỏ.
Tông Chính Liền Kỳ nhân cơ hội này thổ lộ tình yêu đích thực của mình, cầu xin cha đồng ý cho họ thành đôi. Thấy mọi chuyện đã đến nước này, thêm sự khuyên bảo của vợ, Ninh Vương cảm thấy mệt mỏi, nên không còn phản đối, đồng ý cho Tông Chính Liền Kỳ cưới người ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-21-dung-la-mot-cai-nao-yeu-duong.html.]
Nàng ấy tên là Tô Uyển Nhi, cha là một vị quan trong Quốc Tử Giám, gia đình có tiếng tăm. Tuy nhiên, Ninh Vương từng xuất thân bình dân, nên không quá bận tâm đến xuất thân của con dâu.
Có lẽ do sự áy náy với phó tướng, Ninh Vương chưa từng có thiện cảm với nàng, thậm chí có chút chán ghét, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, ông chưa bao giờ chủ động gây khó dễ.
Hiện giờ, hai người đã thành hôn được hai năm, vẫn sống theo nếp sống quy củ trong phủ, có vẻ khá hòa thuận. Mọi thứ vẫn diễn ra ổn thỏa cho đến hôm nay, khi Tông Chính Liền Kỳ đột ngột đến tìm Ninh Vương, nói rằng Tô Uyển Nhi đang gặp rắc rối và muốn nhờ cha giúp đỡ.
Ninh Vương cẩn thận hỏi mới biết rằng phụ thân Tô Uyển Nhi đã nhận hối lộ từ thí sinh, trong các kỳ thi trung cấp, hiện tại ông đang bị bắt giữ. Nếu không cứu kịp, không chỉ bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám mà còn có thể phải đối mặt với án tù.
Tô Uyển Nhi mấy ngày trước đã bị ốm do thời tiết oi ả, khi nghe tin này đã ngất xỉu đi.
Tông Chính Liền Kỳ rất đau lòng cho vợ, nhưng bản thân không có khả năng cứu cha vợ, nên chỉ còn cách cầu cứu phụ thân.
Sau khi nghe Tông Chính Liền Kỳ thuật lại sự việc, Ninh Vương lập tức tát y một cái. Thời điểm này, Quốc Tử Giám có quản gia là Thôi gia, và Thôi gia lại luôn đối đầu với hoàng thất. Tô phụ là cha vợ của Tông Chính Liền Kỳ, nên quan hệ giữa họ rất phức tạp. Nếu Tô phụ gặp chuyện không may, điều đó đồng nghĩa với việc tự đưa điểm yếu của mình vào tay kẻ thù.
Ninh Vương không dám tưởng tượng rằng thế gia có thể lợi dụng cơ hội này để làm ra những chuyện xấu.
Tông Chính Liền Kỳ vẫn muốn Ninh Vương cứu Tô phụ, nhưng Ninh Vương lúc này chỉ muốn diệt tận gốc cả nhà họ Tô.
Ông hoàn toàn không có ý định cứu giúp, mà chỉ nghĩ cách làm sao để che giấu bản thân, giữ cho gia đình mình trong sạch vào thời điểm này.
Nhận ra ý định của phụ thân, Tông Chính Liền Kỳ hình dung ra cảnh cha vợ khổ sở, Tô Uyển Nhi sẽ đau khổ như thế nào. Dù Ninh Vương đã nhiều lần khẳng định sẽ không cứu người, Tông Chính Liền Kỳ vẫn không ngừng cầu xin, thậm chí quỳ xuống trước mặt hắn.
Ninh Vương tức giận khi thấy nhi tử quỳ gối vì một người ngoài. Hắn ra lệnh cho Tông Chính Liền Kỳ đứng dậy, nhưng y không chịu, liên tục bị đụng phải sự phản kháng. Cuối cùng, Ninh Vương nổi giận, gọi hạ nhân đến kéo Tông Chính Liền Kỳ đi quỳ ở sân.
Hắn nhìn con mình, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ chỉ cần quỳ là xong sao?"
Vừa nghe những lời này, Tông Chính Liền Kỳ thật sự ngẩng cổ quỳ giữa trưa. Vương phi cùng vài nhi tử cũng đến cầu xin, nhưng đều bị Ninh Vương mắng trở về.
Tô Uyển Nhi, dù đã tỉnh dậy, cũng đến một lần, nhưng Ninh Vương không thèm nhìn nàng, chỉ ra lệnh cho hạ nhân đưa về viện của nàng.
Khi bóng đêm sắp buông xuống, cuối cùng Ninh Vương cũng mở miệng, bảo quản gia: "Đi hỏi xem thế tử có biết mình sai hay không. Nếu biết sai thì cho nó đứng dậy, còn không thì tiếp tục quỳ."
Quản gia đáp lời, đi vào trong sân, dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy để hỏi: "Thế tử, Vương gia hỏi ngài có biết mình sai không?"
Tông Chính Liền Kỳ đã phải phơi mình dưới ánh nắng suốt buổi trưa, không uống một giọt nước nào, lưng và tóc ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút huyết sắc.
Khi nghe quản gia hỏi, y cứng đờ ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: "Ta, có gì sai sao?"