Tiết Nữ Đường - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-17 04:34:29
Lượt xem: 231
[FULL] Tiết Nữ Đường
Tác giả: Bé đáng yêu nhà Hoa
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Thổ phỉ đi qua, nam đinh trong nhà trốn mất dạng.
Nữ nhân với đôi chân nhỏ không theo kịp, bị bỏ lại chờ chết.
Trước khi đi, phụ thân đưa cho mẫu thân một con dao.
“Nếu nàng bị hủy mất trong trắng, hãy dùng con d.a.o này tự vẫn.”
“Khi ta trở về, sẽ đưa nàng vào Tiết Nữ Đường.”
Sau khi phụ thân đi, mẫu thân bổ bài vị trong Tiết Nữ Đường, đóng thêm vài chiếc giường gỗ.
Mẫu thân cùng các tẩu tẩu bắt đầu trao đổi với thổ phỉ.
Đêm đó, tất cả nữ nhân đều sống không bằng chết.
Nhưng cuối cùng mọi người đều sống sót.
Sau này, phụ thân trở về, hỏi mẫu thân muốn c.h.ế.t như thế nào.
Mẫu thân bỏ con d.a.o xuống, giơ hỏa s.ú.n.g lên, chĩa thẳng vào đầu phụ thân.
1.
Tam tẩu có một đôi chân nhỏ tuyệt đẹp.
Trắng, mềm, nhọn, vểnh.
Đẹp hơn cả củ ấu.
Ngày tam tẩu về nhà ta, trên đôi hài thêu còn đính một chùm tua đỏ.
Mỗi bước đi, đều rung rinh.
Những nam nhân trong núi chưa từng thấy đôi chân nhỏ như vậy.
Tim họ cũng rung rinh theo, rồi lại rung động.
Nét mặt như sói như hổ.
Hôm đó, tam ca say khướt, trong ánh mắt ghen tị của mọi người, bước vào động phòng.
Những nam nhân không chịu giải tán, mắt đỏ ngầu nghe trộm suốt đêm.
Mỗi lần tam tẩu đau đớn kêu lên, bên ngoài lại vang lên tiếng reo hò.
Ta nằm trong lòng mẫu thân, vô cùng ngưỡng mộ: “Mẫu thân ơi, mẫu thân chuẩn bị cho con đi, con cũng muốn có một đôi chân nhỏ đẹp.”
Mẫu thân âu yếm vuốt ve năm ngón chân hồng hào của ta, rồi đưa lên miệng, cắn nhẹ từng ngón: “Nha đầu ngốc, bó chân nhỏ như vậy phải chịu nhiều đau đớn lắm.”
“Con không sợ! Ngưu đại thẩm ở đầu thôn nói rằng, có đôi chân nhỏ đẹp, gả cho thần tiên cũng được!”
Ta không cần gả cho thần tiên, chỉ cần gả cho nhà giàu là mãn nguyện rồi.
Nghe nói nhà giàu, mỗi bữa có bốn món, ba ngày ăn một lần thịt.
Như vậy chẳng phải còn sướng hơn làm thần tiên sao?
Phụ thân hút thuốc tẩu, nhíu mày: “Nữ tử tính lẳng lơ, chỉ e là không thủ được.”
Nhưng nỗi lo của phụ thân hoàn toàn thừa thãi.
Ngày hôm sau, tam tẩu vừa bước ra ngoài, đám đông liền giải tán.
Hóa ra, tam tẩu chỉ có đôi chân nhỏ đẹp, khuôn mặt lại xấu xí.
Vết bớt to bằng cái bát che gần nửa mặt.
Tam ca không giữ được thể diện, liền giơ tay tát một cái.
Đánh xong lại cười: "Tát vào mặt có thể thông kinh hoạt huyết, nói không chừng có thể làm mất vết bớt của nàng."
Từ đó về sau, tam tẩu thường xuyên bị tát.
Lúc đầu, nàng còn chạy trốn.
Nhưng đôi chân nhỏ chạy không nhanh, thường chưa kịp bước qua bậc cửa đã bị tam ca túm lại như túm gà con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tiet-nu-duong/chuong-1.html.]
Rồi lại tiếp tục đánh!
Nàng lại trốn, chui xuống gầm bàn, nấp dưới gầm giường.
Nói chung là không chịu để yên cho đánh.
Nam nhân trong thôn bày kế cho tam ca:
"Huynh rắc chút đồ vào trong vải bó chân của nàng ta, đảm bảo nàng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Ngay hôm đó tam ca liền đi đến hàng thịt trên trấn, mang lông lợn tươi về.
Hắn nhồi lông lợn vào trong vải bó chân, tự tay bó lại cho tam tẩu.
Tam tẩu vừa mới cảm động vì tam ca ân cần dịu dàng, ngay lập tức đã hét lên thảm thiết.
Tiếng hét thê lương vô cùng, như thể đang chịu cực hình.
Mẫu thân nghe thấy, vội chạy đến xem.
Mẫu thân là nữ nhi của Vương tú tài trên trấn.
Hiểu sâu biết rộng, không gì là không làm được.
Nhưng vừa mở vải bó chân ra, mặt mẫu thân đã tái mét.
Những sợi lông lợn thô ráp đ.â.m vào đôi chân non mềm, sợi nào cũng dính máu.
Mẫu thân dùng nước nóng ngâm, dùng bông gòn thấm, dùng châm khều.
Nhưng làm thế nào cũng không thể làm sạch được.
Mẫu thân lo lắng đến toát mồ hôi, tam tẩu co rúm trong lòng mẫu thân, đau đến mức cắn nát vạt áo trước của mẫu thân.
Cuối cùng, mẫu thân cũng bó tay.
Bà buồn bã nói với tam tẩu: "Hài tử ngoan, con cầu xin hắn đi, cầu xin hắn đi."
Tam ca đứng bên cạnh, cười đắc ý: "Lông lợn có ngon không?"
"Sau này có cho đánh không?"
Tam tẩu nằm trên giường, dập đầu: "Cho đánh, cho đánh, xin chàng đừng hành hạ chân ta nữa..."
Lúc này Tam ca mới lấy một miếng mỡ nhỏ ra, xoa vào chân tam tẩu.
Lông lợn dính vào miếng mỡ, từng chút một trôi ra.
Tam ca vừa làm vừa chửi: "Hừ, cái chân lợn hôi thối, làm phí mất miếng mỡ ngon của ta."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Từ lần đó trở đi, tam tẩu hoàn toàn ngoan ngoãn.
Hễ tam ca gặp chuyện uất ức ở ngoài, về nhà liền vung tay, dùng đế giày đánh mạnh vào vết bớt của nàng.
Tam tẩu quỳ nghiêm chỉnh, để mặc hắn đánh.
Không dám trốn một cái nào.
Nhận một cái đánh, tự mình cao giọng đếm một tiếng.
Đợi đến khi Tam ca đánh mệt, Tam tẩu mới dám từ từ bò dậy, tay ôm khuôn mặt sưng vù, men theo vách tường, lảo đảo bước ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh ấy, ta sợ đến mức tim đập thình thịch: "Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi, con không bó chân nữa, con không bó nữa đâu!"
Phụ thân lập tức trợn mắt, giọng đầy hung dữ: "Ai không bó? Đứa nào dám không bó!"
"Tú Cần, mau bó chân cho Tứ nha đầu đi."
"Để muộn nữa là không bó được đâu, đem cho ăn mày cũng chẳng ai thèm!"
Mẫu thân xoa xoa ngón chân ta, hôn rồi lại hôn, cắn rồi lại cắn, nước mắt rơi lã chã, rơi lên cả chân ta, nóng hổi, ngứa ngáy.
Đại tẩu và nhị tẩu mang những mảnh vải rách, kéo, kim chỉ, mảnh sành, d.a.o cùn đến.
Họ an ủi mẫu thân ta: "Mẫu thân, bó đi, sớm muộn gì cũng phải bó."
"Để lâu nữa, nha đầu sẽ chịu khổ lắm."
Ngay lúc phụ thân đã mất kiên nhẫn, định ép mẫu thân ta làm ngay, vài tiếng s.ú.n.g vang lên từ phía trước núi, rúng động chim thú hoảng loạn chạy đi.
Ngay sau đó, tiếng hét khàn đặc của trưởng thôn vang lên: "Thổ phỉ đến rồi!"
"Chạy mau lên!"
Trong nhà lập tức hỗn loạn, chẳng ai còn để ý đến chân ta nữa…
Thổ phỉ đã cứu bàn chân ta!