TIẾNG RÊN CỦA TƯỢNG ĐẤT SÉT - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-12-24 23:53:42
Lượt xem: 5,701
11
Tuy tôi đã đồng ý với anh Bình An, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Dù sao đó cũng là ông ruột đã nuôi nấng tôi khôn lớn.
Anh Bình An liên tục đảm bảo anh ta chỉ g.i.ế.c đạo sĩ tà ác đứng sau, còn dặn dò tôi nên phối hợp với hành động của anh ta như thế nào.
Cơ hội rất nhanh đã đến, dù sao chỗ ông tôi chưa bao giờ thiếu khách có tiền.
Hơn nữa lần này đến lại là hai anh em.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Xin Triệu gia và Bình An sư phụ làm nhiều thêm mấy tượng, hai anh em chúng tôi muốn cùng nhau chọn."
Vẻ mặt của hai người bọn họ thật khiến tôi ghê tởm, nhưng ông tôi nhìn thấy tiền trong cốp xe con, liền miệng đồng ý ngay.
Ông dưới sự trợ giúp của anh Bình An, nặn liền một lúc 6 tượng đất.
Ông bảo anh Bình An cầm tượng đất, tự mình một tay dắt một người đẹp, vui vẻ đi vào trong phòng.
Anh Bình An đã dặn đi dặn lại tôi, đợi anh ta ra hiệu cho tôi, tôi liền nhảy vào từ cửa sổ.
Tôi chỉ cần khống chế ông, khiến ông không thể sử dụng yêu phù mà tà đạo đưa cho là được.
Đến lúc đó anh Bình An sẽ tự có cách ép tà đạo phía sau hiện thân.
12
Tôi cẩn thận thò đầu ra dưới bệ cửa sổ, chỉ thấy ông rạch ngón tay mình, nhỏ m.á.u lên 6 tờ giấy bùa trong tay.
Sau đó ông đốt một trong số những lá bùa đó, lại hòa tro bùa vào một cốc nước sạch.
Cùng với việc ông ngâm tượng đất vào trong nước sạch, vẻ mặt ông cũng bắt đầu trở nên đau đớn tột độ.
Ước chừng qua một tuần trà, ông mới lấy tượng đất ra khỏi nước.
Tượng đất lấy ra trở nên trong suốt, tôi thậm chí cách cửa sổ cũng có thể nhìn thấy ngũ quan của tượng nhỏ.
Ông nói với hai người phụ nữ đang kinh ngạc.
"Đợi làm xong cả 6 tượng, các người lại đến chọn."
Sau đó ông đưa cho anh Bình An một lá bùa: "Đến lượt cậu rồi."
Anh Bình An trừng mắt nhìn ông, hướng về phía cửa sổ hét lên.
"Tiểu Đông Tử, mau vào đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieng-ren-cua-tuong-dat-set/chuong-4.html.]
Cửa sổ không khóa từ bên trong, tôi đẩy cửa sổ nhảy vào.
---
Tôi đổ thứ chất lỏng hôi thối đã chuẩn bị sẵn trong tay lên người ông. Sau đó, tôi dùng dây thừng trói hai tay ông ra sau lưng. Lúc này, anh Bình An đã đốt cháy một lá bùa, anh ta cạy miệng ông ra, nhét lá bùa đó vào miệng ông.
13
Ông đau đớn co giật tứ chi, lập tức ngã quỵ xuống đất.
"Ông, ông không sao chứ ông?" Tôi trừng mắt với anh Bình An mà hét: "Không phải anh đã hứa với tôi là sẽ không làm hại ông tôi rồi sao!"
"Không dùng ông của cậu làm con tin, làm sao có thể dẫn ra kẻ đứng sau ông ta. Cậu trông chừng ông của cậu là được rồi, đừng ở đây gây thêm phiền phức cho tôi."
Vẻ mặt anh Bình An càng ngày càng nghiêm trọng, anh ta nhìn xung quanh. "Tà đạo, ngươi còn không mau ra đây? Nếu ngươi không hiện thân, lão già này sẽ c.h.ế.t vì ngươi đấy. Nếu hắn chết, ngươi sẽ phải đợi thêm một trăm năm nữa. Nhưng chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta có thể tha cho chân thân của ngươi không chết."
Tôi không hiểu anh Bình An đang nói gì, tại sao ông tôi c.h.ế.t thì tà đạo trong miệng anh ta lại phải đợi thêm một trăm năm nữa. Tôi càng không hiểu, tại sao anh Bình An lại muốn tha cho tà đạo một mạng. Trước đây, anh Bình An rõ ràng đã nói tà đạo là kẻ thập ác bất xá, bây giờ lại muốn tà đạo nghe lời anh ta. Chẳng lẽ anh Bình An muốn cảm hóa tà đạo? Nhưng tại sao muốn cảm hóa hắn ta lại phải lấy tính mạng của ông tôi ra uy hiếp?
Đột nhiên ngoài sân vang lên tiếng bàn ghế đổ, anh Bình An nhanh chóng mở cửa phòng. Hai người đàn ông bên ngoài đau đớn lăn lộn trên mặt đất, trong miệng không ngừng trào ra m.á.u tươi. Bình An lại nhanh chóng nhìn về phía hai người phụ nữ trong phòng.
Tình trạng của hai người phụ nữ còn tệ hơn, họ chảy m.á.u thất khiếu, đã chỉ còn hít vào mà không thở ra được nữa.
Tôi kinh hãi trợn mắt há mồm, hoảng sợ hét lên. "Ông, ông cũng đã hứa với cháu là không làm hại mạng người."
14
Trong ánh mắt kinh hoàng của anh Bình An, ông tôi từ từ đứng dậy.
Anh Bình An thở dài một tiếng. "Không ngờ vẫn là công cốc rồi."
Tôi không biết anh Bình An trách tôi hay là trách chính bản thân anh ta. "Anh Bình An, thực ra ông đã sớm phát hiện ra bí mật của hai ta rồi."
Tôi nhìn bốn người đang nằm trên mặt đất, giọng nói nhỏ đến mức chính tôi cũng không nghe rõ. "Hơn nữa, ông thực sự đã hứa với cháu là không làm hại người vô tội."
Ông đẩy mạnh tôi ra. "Ta đã hứa là không làm hại người vô tội, nhưng bọn chúng há lại là người vô tội."
Ông tôi bước từng bước tới trước mặt anh Bình An. "Có đúng không, Tiểu Bình An?"
Hóa ra ông không chỉ nhìn thấy tôi và anh Bình An bí mật qua lại, ông còn đoán trước được anh Bình An sẽ đối phó với ông như thế nào.
Hai đôi khách này đều là người của anh Bình An. Lúc này tôi mới để ý, người đàn ông nằm ngửa ở cửa phòng lại chính là đạo sĩ đến xin nước uống hôm đó. "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta có thể tha cho chân thân của ngươi không chết."
Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng chỉ mới qua vài phút ngắn ngủi, vị trí của người nói và người nghe đã hoán đổi. "Tiểu Bình An, cậu chỉ là một đứa trẻ còn chưa mọc đủ lông, lại dám chống lại tiên đạo. Thật sự không biết tự lượng sức mình sao? Hôm nay cậu vào được, nhưng chưa chắc đã ra được!"