TIẾNG RÊN CỦA TƯỢNG ĐẤT SÉT - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-12-24 23:52:11
Lượt xem: 5,817
05
Trong những ngày ông nghỉ ngơi, nhà tôi có một đạo sĩ đến.
Đạo sĩ vốn đến xin nước uống, nhưng sau khi uống nước xong, y lại cứ muốn đi ra hậu viện xem.
Tôi không khỏe bằng đạo sĩ, không cản được y.
Nhưng khi đạo sĩ vào hậu viện, y lại dừng bước.
Trên mặt y lộ ra vẻ sợ hãi. Sau đó y vội vàng bỏ chạy khỏi nhà tôi.
Ông ở trong căn nhà nhỏ tròn 2 tuần, 2 tuần này ông không gặp bất kỳ ai.
Đợi ông ra ngoài, tuy tinh thần của ông trông có vẻ đã hồi phục, nhưng tóc ông lại bạc đi rất nhiều.
Ông lại bắt đầu nặn đất sét.
Khách hàng tuy vẫn rất đông, nhưng bọn họ bắt đầu phàn nàn.
"Bọn tao đâu có thiếu chút tiền ấy, sao không thể cho nhiều thêm mấy tượng một lần. Lão già này có phải sắp không xong rồi không?"
Những lời này bọn họ không nói trước mặt ông, nhưng ông chắc chắn đã nhận ra sự thay đổi của khách hàng.
"Ông, cháu có thể nặn đất sét cùng ông."
Thật ra trước đây tôi cũng từng nói với ông những lời này, nhưng đều bị ông thẳng thừng từ chối.
Chỉ cần tôi nhắc đến chuyện muốn nặn đất sét, ông như biến thành một người khác, có lúc còn tát tôi mấy cái.
Giờ ông thật sự già rồi, có lẽ ông sẽ đồng ý thôi.
06
Nhưng ông vẫn từ chối để tôi giúp.
Bởi vì trong nhà có một thanh niên trẻ tuổi tên Bình An đến.
Anh ta nói anh ta là người ở khe núi sau núi của làng chúng tôi, nghe nói ở trong thôn này có một Triệu gia, chuyên làm nghề nặn đất sét, có thể kiếm được rất nhiều tiền.
"Nhà tôi nghèo quá, xin Triệu gia thu nhận tôi."
Bình An dập đầu ba cái, ông liền sảng khoái thu nhận anh ta.
Nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi là, anh Bình An không giống đứa trẻ trong núi.
Anh ta gặp người lạ, chẳng hề sợ sệt. Làm việc cũng đâu ra đấy.
Tôi nghĩ tôi quả thật không thể so bì với anh ta.
Anh Bình An cũng rất biết lấy lòng ông.
Theo tôi thấy, mấy tượng đất xấu xí gần như giống hệt nhau, anh Bình An lại có thể nói ra được cái hay cái đẹp trước mặt ông.
"Gương mặt của tượng nhỏ này nặn rất chuẩn, cái miệng của tượng nhỏ này tôi rất thích. Sư phụ, cái mũi của tượng nhỏ này ông làm thật là thẳng."
Những lời như vậy ở chỗ tôi là tuyệt đối không thể nói ra.
Ông nghe xong vui mừng lắm, cho nên không lâu sau khi ông lại nhận được mối làm ăn, liền dẫn anh Bình An cùng vào phòng riêng của mình.
07
Lần này truyền ra là tiếng của anh Bình An và người đàn bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieng-ren-cua-tuong-dat-set/chuong-2.html.]
Khi ra ngoài người đàn bà vẫn mệt mỏi như cũ, nhưng anh Bình An dường như chẳng hề hấn gì.
Lúc ông nhận tiền cười nói: "Vẫn là người trẻ tuổi sức khỏe tốt."
Nhưng tôi thấy trong ánh mắt của ông lại mang một thứ tình cảm khó nói rõ.
Lâu dần, những người ngưỡng mộ danh tiếng tìm đến đều chỉ đích danh muốn tượng đất nhỏ do anh Bình An nặn.
Tuy người nhận tiền vẫn là ông, nhưng danh tiếng của Bình An lại ngày càng vang xa.
Hôm nay lại có một vị khách yêu cầu nhiều tìm đến.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tiểu sư phụ Bình An, chúng tôi đến tìm cậu mua tượng đất."
Ông ở bên cạnh ho khan một tiếng tỏ vẻ không hài lòng.
Vị khách lúc này mới gọi một tiếng Triệu gia.
"Hôm nay tôi muốn 3 tượng nhỏ. Xin Triệu gia yên tâm, quy tắc tôi hiểu."
Lúc người đàn ông đưa cho ông một tờ chi phiếu ba nghìn vạn, người phụ nữ bên cạnh hắn ngượng ngùng chen vào một câu.
"Chỉ là làm khổ Bình An tiểu sư phụ rồi."
Tuy anh Bình An thân thể cường tráng, nhưng dù sao khách hàng một lần muốn 3 tượng.
Lúc anh Bình An từ trong phòng đi ra, cơ thể rõ ràng có chút suy nhược.
Trước kia lúc ông làm xong 3 tượng, đều sẽ đi đến căn nhà nhỏ phía sau nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhưng lần này ông không để anh Bình An đi căn nhà nhỏ phía sau, chỉ bảo anh ta về phòng mình nằm nghỉ.
Đêm khuya tĩnh lặng, tôi len lén định mang chút đồ ăn cho anh Bình An, lại nghe thấy trong phòng anh ta có tiếng nói chuyện.
08
Nhưng tôi vừa đi đến cửa, tiếng nói chuyện liền im bặt.
Tôi đẩy cửa bước vào, trong phòng cũng chỉ có một mình anh Bình An.
Anh Bình An ăn canh và cơm tôi đưa đến, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
"Tiểu Đông Tử, mày có muốn học bản lĩnh cùng tao không?"
Tôi hơi sững người: "Học bản lĩnh gì? Nặn tượng đất nhỏ sao?"
Anh Bình An cười khúc khích.
"Mày muốn học nặn tượng đất? Mày có biết vì sao tượng đất của ông mày có thể bán được giá cao như vậy không?"
Tôi khó hiểu lắc đầu.
"Tiểu Đông Tử, mày mới mười mấy tuổi, mày và ông mày không giống nhau, mày có tiền đồ rộng mở. Ông mày… ông ấy làm đều là những chuyện sai trái nghịch thiên, trái luân thường."
Tôi không hiểu lời anh Bình An nói.
Nếu anh ta nói ông tôi làm đều là những chuyện trời đất khó dung, vậy sao anh ta còn cố ý tìm ông tôi bái sư học nghệ.
"Tiểu Đông Tử, giờ Tý ngày mai. Mày đến tìm tao, tao dẫn mày đi căn nhà nhỏ phía sau, xem xem rốt cuộc ông mày làm những gì."