Tiếng Lòng Của Thần Minh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-19 03:51:16
Lượt xem: 20
08.1
Gerthel dẫn ta đi theo một con đường nhỏ gần đó đến một tòa cung điện kiểu Gothic hoang vắng.
Hoang vắng ở đây là chỉ môi trường xung quanh trông có vẻ lạnh lẽo... và kỳ quái.
Ta nhìn thêm vài lần nhưng không nhận ra điều gì khác thường.
Theo y bước vào cửa điện, cách bài trí bên trong khá là u ám.
Trong phút chốc, ta không phân biệt được rốt cuộc y đang thờ phụng ta - Thần Quang Minh hay là Thần Hắc Ám nữa.
Thầm phỉ báng trong lòng, ta hoàn hồn lại, nghe thấy giọng nói trong trẻo của Gerthel vang vọng trong cung điện.
"Nói một điều thú vị nhé, giây trước ta còn đang cầu nguyện với Thần Quang Minh, hy vọng nhận được sự che chở của Ngài, giây sau ngài đã xuất hiện ở đó rồi.
"Ta còn tưởng, ngài là món quà mà Thần Quang Minh ban tặng cho ta."
Y dừng bước, quay người lại nhìn ta với ánh mắt mỉm cười, mong chờ câu trả lời của ta.
Trong cốt truyện miêu tả, Gerthel là quả táo của Eva, là hiện thân của sự cấm kỵ và dục vọng, nhưng cũng là sự tồn tại thuần khiết nhất.
Nhưng ta cảm thấy, y chính là một viên bánh trôi nhân mè đen có độc.
Quả nhiên không thể kỳ vọng gì vào tiểu thuyết phương Tây ba xu.
Bối cảnh thiết lập lộn xộn sẽ dẫn đến việc nhân vật thực tế và thiết lập nhân vật trong cốt truyện đi ngược chiều nhau.
Ta không quan tâm đến những chi tiết này, chỉ cần có thể tiếp tục diễn biến cốt truyện là được.
Vì vậy, ta gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói ra lời thoại của Thần Quang Minh trong cốt truyện.
"Có lẽ, ngươi mới chính là phần thưởng dành cho Thần Minh."
Câu này chính là để cài cắm một mồi lửa cho đại kết cục sắp tới.
"Thật sao?" Tuy là câu hỏi, nhưng cũng có thể nghe ra sự vui vẻ, hài lòng trong giọng nói của y.
"Ngài nói đúng."
Biểu cảm của Gerthel bị che khuất trong hành lang tối tăm.
"Vì sao ngươi lại tín ngưỡng Thần Quang Minh?" Vì tò mò, ta thuận miệng hỏi một câu.
Gerthel tiếp tục dẫn đường, y đi đến một chỗ nào đó rồi dừng lại, thành thạo nhấn công tắc trên tường.
Ánh đèn sáng rực xua tan bóng tối ở đây.
"Câu trả lời vừa rồi ngài đã nói rồi đấy.
"Ta sinh ra là ‘tín’ đồ của Ngài."
Trong cung điện, những ngọn nến màu vàng ấm áp được thắp sáng khắp nơi, phủ lên người y một lớp ánh sáng vàng hư ảo.
Gerthel phát âm không rõ ràng.
Y nói là "tín" hay là "tình", thật khó phân biệt.
Vì lịch sự, ta mỉm cười gật đầu đáp lại: "Chúc phúc cho ngươi, Thần Minh sẽ phù hộ cho ngươi."
08.2
Sau khi tạm thời ở lại đây, Gerthel dành phần lớn thời gian ở trong cung điện bầu bạn với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieng-long-cua-than-minh-wymg/chuong-8.html.]
Y luôn ngồi trước giá vẽ, dùng cọ vẽ phác họa lại dáng vẻ của ta lúc đó.
Ta trơ mắt nhìn những vết nứt trên thần cách ngày càng lan rộng.
Điều khiến ta nghi ngờ là, ngoại trừ lần đầu tiên, ta không còn nghe thấy tiếng lòng của y nữa.
Tối hôm đó, Gerthel mang vẻ mặt buồn bã, ủ rũ bước vào.
Lần đầu tiên y không cầm cọ vẽ, mà lấy ra một chai rượu từ trong tủ.
Ngón tay đang lật sách của ta dừng lại.
Ta hỏi y: "Sao vậy?"
Ta cụp mắt xuống, không dám nhìn Gerthel, sợ y phát hiện ra niềm vui ẩn giấu trong mắt mình.
Bởi vì phân cảnh quan trọng đã đến.
Vương quốc Earl quanh năm bị Ma Long xâm phạm, để xoa dịu Ma Long, Quốc Vương định dâng lên phần lớn kho báu, không ngờ Ma Long lại nhắm vào Thất Hoàng tử có dung mạo xinh đẹp.
Quốc Vương bất lực, chỉ đành một mặt đồng ý đưa Gerthel cho Ma Long làm "vợ", một mặt lại tung tin, nếu có dũng sĩ nào đánh bại được Ma Long, sẽ nhận được một khoản tiền lớn và... Gerthel.
Dù sao thì người bị hy sinh cuối cùng vẫn là nam chính.
Gerthel nhấp một ngụm rượu, kể lại ngắn gọn sự việc cho ta nghe.
Tửu lượng của y khá kém, hai má nhanh chóng nóng lên và ửng đỏ.
Ta thản nhiên đọc lời thoại, hỏi:
"Còn ngươi?
"Gerthel, ngươi muốn thế không?"
Mái tóc màu nâu hạt dẻ của Gerthel lắc lư theo động tác lắc đầu của y.
"Ta... không muốn.
"Phụ hoàng nói, Thần linh mà ta tín ngưỡng là giả dối, nếu thật sự có, tại sao không giúp chúng ta xua đuổi Ma Long?"
Y say khướt nói.
Chính câu nói này đã khiến vị Thần vốn lạnh lùng d.a.o động.
Nhìn thấy người dân tín ngưỡng mình bị Ma Long quấy nhiễu, sao Ngài ấy có thể khoanh tay đứng nhìn?
Ta đứng dậy, đặt cuốn sách trên tay trở lại giá sách, sau đó đứng trước mặt Gerthel, âu yếm vuốt ve đầu y.
Đây là đứa con của Thần linh.
Lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng ấm áp tự nhiên, luồn vào cơ thể Gerthel.
Vẻ say trong mắt y dần tan biến.
Giọng nói dịu dàng từ miệng ta thốt ra: "Ta tin rằng... Thần linh sẽ giúp ngươi."
"Thật sao?"
Chàng trai trẻ ngẩng đầu lên, đưa tay nắm lấy mu bàn tay ta, lòng bàn tay trượt xuống theo lực đạo của y, lướt qua nửa khuôn mặt.
Gerthel đặt lên mu bàn tay ta một nụ hôn vừa trang trọng vừa thành kính.
"Cảm ơn sự an ủi của ngài."