Tiếng Lòng Của Quý Phi - Chapter 11-14
Cập nhật lúc: 2024-08-12 23:22:50
Lượt xem: 448
11
Ánh mắt của cẩu hoàng đế đột nhiên trở nên hung dữ: “Ta muốn g.i.ế.c Dung tần!”
Dung tần ngã xuống đất run rẩy hai lần.
“Hộ bộ thị lang Vinh Bình, cái tên cẩu quan này, ta bảo hắn đến Nam Châu cứu trợ thiên tai, nhưng hắn lại biển thủ hai mươi vạn lượng! Những hai mươi vạn lượng đó!”
"Ta không chỉ muốn g.i.ế.c hắn! Ta còn muốn chia hắn thành từng mảnh để phân cho những người dân bị nạn ăn!"
Vũ Khúc Đoạn Trường
[Ồ, hóa ra là Vinh Bình này, vậy kia thì không sao đâu.]
(Từ đồng âm: Dung tần là rongpin, Vinh Bình là rongping)
Cẩu hoàng đế đầy phẫn nộ.
Dung phi nhàn nhã đứng dậy, vỗ nhẹ vỏ hạt dưa trên quần áo như không có chuyện gì xảy ra: “Thần thiếp cảm thấy bệ hạ thật sự quá anh minh thần võ!”
Cẩu hoàng đế thích nghe người ta khen ngợi mình.
Hắn lập tức xua tay nói: “Thăng Dung tần lên thanh Dung phi!”
[ Dung phi, được rồi, Dung phi, không cần so sánh tên với người khác.]
[Mỗi ngày ta đều khen ngươi lợi hại, khen ngươi làm tốt, ngươi thế nào mà không cho ta thăng lên?]
[Phân biệt đối xử phải không? Tiêu chuẩn kép phải không? Không còn yêu nữa phải không?]
Ta đã là Quý phi, thăng cấp tiếp theo chính là Hoàng hậu.
Cẩu hoàng đế nghiêm túc nhìn ta, rồi nhìn Hoàng hậu: “Cũng không phải…”
“Thần thiếp còn có chín mươi chín việc vặt trong hậu cung phải giải quyết.” Hoàng hậu liếc nhìn ta, nhàn nhã nói.
[Thì ra làm hoàng hậu bận bịu như vậy, không được, không được, ta không làm được.]
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, cẩu hoàng đế cũng thở phào một hơi.
12
Đã quá giờ ăn nhưng vẫn chưa được ăn.
Bụng ta kêu lên đúng lúc một cách hoàn hảo.
[Không phải ta, ta không đói, một chút cũng không.]
Lại kêu thêm một tiếng.
Hoàng hậu mỉm cười sai Ngự thiện phòng mang tới hai mươi tám món ăn, nhiệt tình mời mọi người cùng dùng bữa.
Cẩu hoàng đế không chịu ăn, còn không chịu cho ta ăn, ôm ta bước ra cửa: “Mau hồi cung với trẫm, cung của trẫm hiu quạnh lắm, cần ái phi cấp bách sưởi ấm.”
Ta quay đầu nhìn đồ ăn trên bàn, vùng vẫy điên cuồng: "Ăn xong rồi đi! Ở đây đông người như vậy, cũng không hiu quạnh!"
Cẩu hoàng đế mỉm cười: “Ở chỗ đông người, trẫm không thở được.”
[Ngươi thật lắm trò, sét nhất định sẽ là đánh ngươi đầu tiên!]
"Thần thiếp muốn ăn."
"Nàng không muốn ăn."
Cẩu hoàng đế trực tiếp vách ta lên vai, bước đi nhanh như bay: “Trẫm đặc biệt sai người làm món phô mai hấp đường, canh thanh mai, tôm thắt lưng ngọc, chả cá sốt cà chua, măng non om dầu, sườn heo say..."
"Hừm thần thiếp miễn cưỡng bồi bệ hạ dùng thiện vậy."
[Được được, đều là món ăn yêu thích của ta.]
[Tạm biệt chú vịt nhỏ, ta thay lòng đổi dạ rồi.]
13
Cẩu hoàng đế nói hắn tới vội vàng, không có kiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieng-long-cua-quy-phi/chapter-11-14.html.]
Ta bị hắn khiêng trên vai suốt chặng đường.
Cuối cùng, vất vả chân mới chạm đất, ta ngồi vào bàn ăn rất lâu không thể bình tĩnh, chỉ muốn ói.
Cẩu hoàng đế nhìn ta, ánh mắt sáng ngời: “Chẳng lẽ ái phi có hài tử của trẫm rồi? Công chúa hay hoàng tử? Trẫm thích nữ nhi hơn, nhưng nhi tử cũng được. Dù sao trong nhà trẫm vẫn có ngai vàng cần phải thừa kế."
Ta nhịn không được trợn mắt: “Bệ hạ suy nghĩ thật khác thường.”
[Ngươi thử bị khiêng suốt chặng đường xem! Toan thủy trong dạ dày đều muốn nhảy ra ngoài rồi.]
Cẩu hoàng đế suy nghĩ một chút: “Lần sau trẫm sẽ cõng nàng.”
"Vừa rồi đó à?"
"Trẫm quên mất."
[Ha, nếu không cần não thì mang quyên góp đi.]
[Mà quên đi, có lẽ cũng không ai muốn cả.]
Cẩu hoàng đế tự mình cắn một miếng rau, rồi gắp hai miếng vào bát ta: “Ái phi ăn nhiều một chút đi, nàng đói đến sụt cân rồi.”
Miệng ta căng đầy, trong mắt đầy nước.
Cẩu hoàng nhìn ta với ánh mắt tràn đầy vui sướng: "Ái phi cảm động đến rơi nước mắt sao? Không cần phải như thế này, chỉ cần quen là được."
[Xương sườn...xương sườn mắc kẹt trong cổ họng!]
[Mau mau mau! Cíu cíu ta! Nghẹn c.h.ế.t mất! Chết theo cách này mà truyền ra thì mất mặt quá đi mất.]
Sắc mặt cẩu hoàng đế đại biến, hắn nhanh chóng chạy tới vỗ nhẹ vào ta hai lần.
Nguy hiểm thật, sống rồi.
14
Vừa uống nước, ta vừa lén liếc nhìn chưởng hầu bên cạnh đang ghi chép cuộc sống hàng ngày.
[Tốt nhất đừng để ta phát hiện đến việc Quý phi bị hóc xương sườn ngươi cũng ghi lại.]
Chưởng hầu cầm bút run lên, lau mồ hôi trên trán, giả vờ bình tĩnh.
Chưa viết được mấy chứ liền kiếm cớ xin lỗi rồi cáo lui.
Bốn bề vắng lặng, nhưng cẩu hoàng đế lại nhất quyết ôm ta đút cho ta: “Ái phi tự ăn dễ bị hóc, vẫn là để trẫm giúp nàng thì hơn.”
Ta ôm cổ hắn cười nói: “Bệ hạ thật quá tri kỷ.”
[Cẩu Đăng Tây, miếng xương sườn ta bị hóc là ngươi gắp cho ta.]
Chẳng mấy chốc ta đã cười không nổi.
“Ái phi ăn xong rồi?” Cẩu hoàng đế nhặt chiếc khăn lên lau tay rồi móng cẩu tùy ý du tẩu trên eo ta.
Ta cảnh giác nhìn hắn, cảm thấy gia hỏa này không có ý tốt gì.
Quả nhiên, cẩu hoàng bế ta lên, bước vào tầng tầng lớp lớp màn bị gió thổi bay: “Giờ đến phiên trẫm.”
Vài giờ sau, ta vùi đầu vào gối, như thể một chiếc thuyền nhỏ bị ném xuống biển cả bao la.
Triều lên triều xuống, trôi đi đây đó, không ngừng nghỉ.
[ Hậu cung nhiều phi tần mỹ nhân như vậy, sao lại bắt một mình ta?]
Cẩu hoàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của ta: “Trẫm không thích các nàng, mạng của trẫm chỉ thuộc về ái phi thôi.]
[Không thích các nàng nhưng thích cưới các nàng].
[Mạng là của ta, vậy hiện tại ngươi đang làm gì? Ngươi muốn mạng của ta!]
“Trẫm cảm thấy ái phi chưa có hài tử chắc chắn là do trẫm làm việc chưa đủ chăm chỉ, cho nên trẫm đang tự kiểm điểm lại bản thân mình”.
Vâng, tự kiểm điểm dữ chưa.