Tiến trình huấn luyện một con sen ưu tú của bổn mèo - Chương 7. Mặt mũi mèo mất hết rồi
Cập nhật lúc: 2024-10-14 22:04:43
Lượt xem: 17
Đại ca khom lưng ôm tôi lên đi ra bên ngoài, động tác mang theo vài phần ôn nhu.
Tôi suy yếu rúc vào n.g.ự.c hắn, khó có khi hưởng thụ cảm giác tinh thần được an ủi vào lúc này.
Nhưng mà giây tiếp theo, tôi đã bị đại ca không chút lưu tình thả ở bên ngoài.
"Đừng ồn, tao còn đang làm việc."
Hắn xoay người, lưu loát liền mạch đóng cửa.
Không thể cứ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy được, bằng không có khả năng tôi sẽ trở thành con mèo đầu tiên trong gia tộc c.h.ế.t vì đau bụng mất.
Hai mắt tôi nhìn chăm chăm lên cái chuông rung trên tủ.
Vận sức chờ phát động, phi!
Chỉ là chân tôi đột nhiên mềm nhũn, móng vuốt theo bản năng co lại, toàn bộ cái tủ gỗ không thể chông đỡ được trọng lực của tôi mang tới, lập tức đổ ập về phía trước.
Tôi nhanh chóng nhảy tới khu vực an toàn.
Hết thảy chỉ xảy ra trong vài giây.
Rầm một tiếng vang lớn.
Đồ đạc rơi lả tả dưới đất.
Cái chuông kia vừa lúc lăn tới bên chân tôi.
Đại ca vội vàng mở cửa ra, giày cũng không đeo.
Thảm trạng trong phòng làm hắn hung hăng nhíu mày.
Ánh mắt chạm tới tôi đang run bần bật co rúm ở bên cạnh, sự căng thăng trong mắt dường như cũng hơi chút thả lỏng.
"Con mèo hư này, mày làm cái gì vậy?"
Đại ca xắn tay áo đi tới, cố ý xụ mặt có chút hung.
Tôi tủi thân meo meo ấn hai cái xuống cái chuông kia.
"Bụng."
"Đau."
Đại ca lái xe đưa tôi tới bệnh viện.
Dọc theo đường đi, hắn liên tiếp nghiêng đầu xem tôi, thấy tôi như phát hiện ra, hắn lại quay đầu đi.
Lại là một tên nhân loại bị trí tuệ của bổn mèo thu phục.
Sợ hãi cái gì chứ.
Hắn đỗ xe xong, lúc ôm tôi còn có chút do dự.
Bổn mèo cho hắn mặt mũi, không giãy giụa nữa.
Tiếp đón chúng tôi vẫn là anh trai muốn mua tôi lần trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tien-trinh-huan-luyen-mot-con-sen-uu-tu-cua-bon-meo/chuong-7-mat-mui-meo-mat-het-roi.html.]
Anh ta sờ sờ đầu tôi: "Bé mèo con, em làm sao vậy?"
Đại ca liếc tôi một cái, nghiêm túc thay tôi trả lời: "Nó nói nó đau bụng."
"???"
Anh trai khám bệnh ngu người, xấu hổ cười cười:
"Đại ca, anh thật biết nói đùa."
Anh ta thanh thanh giọng nói, tận chức tận trách dò hỏi tình huống cơ bản.
Mà khổ nỗi đại ca là một tên hỏi ba câu thì cả ba đều không biết.
Ngay cả tiểu hộ sĩ ở bên cạnh cũng nhịn không được thấp giọng nghị luận: "Người này không phải là kẻ điên trộm mèo đó chứ."
Mắt thấy thanh âm của đại ca ngày càng thấp.
Chỉ có lúc hỏi tới tình hình đi vệ sinh, đại ca rốt cuộc mới tìm được mặt mũi, rất chắc chắn nói: "Hai ngày rồi chưa đi."
Anh trai khám bệnh thương lượng với đại ca, nói muốn làm siêu âm màu cho tôi.
Tôi bị trói gô ở trên giường.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy miêu sinh gian nan như vậy.
Đại ca chỉ vào hình ảnh mơ hồ không rõ trên màn hình, trong đầu như có thứ gì đó lóe lên: "Đây là con nó à?"
"Không."
Anh trai khám bệnh mở miệng lộ ra vẻ khó xử, trầm mặc ba giây mới nói: "Đây là phân của nó..."
Mặt mũi mèo mất hết rồi.
Mặt già của đại ca cũng mất hết rồi.
Tôi ở miêu xí của bệnh viện ẻ tới trời đất tối sầm, cuối cùng chân cũng mềm nhũn.
Lúc đi ra chỉ nhìn thấy đại ca giống như học sinh tiểu học đứng ở đó, ngoan ngoãn bị dạy dỗ.
"Tôi kê thuốc cho nó, một ngày ba lần."
"Không có việc gì thì sờ nó nhiều một chút, xoa xoa bụng, như vậy cũng có thể gia tăng cảm tình."
Tôi còn lâu mới cho hắn sờ.
Cho hắn một vuốt là còn nhẹ rồi đó.
Tôi đang định đi ra, đại ca lại bế tôi lên đặt về bàn.
Móng vuốt tôi cũng xòe cả ra, may mà hắn buông tay nhanh.
Kết qua hắn lại bịt kín hai cái tai của tôi.
Nghiêm túc dò hỏi anh trai kia: "Mèo có thể nghe hiểu tiếng người sao?"
Này, anh làm vậy là cho rằng tôi không nghe được hả?