Tiền Lễ Hỏi Cưới Là Thẻ Trống - 10.end
Cập nhật lúc: 2025-01-09 14:53:21
Lượt xem: 4,777
13
Một năm sau, Lưu Bân mãn hạn tù.
Anh ta đứng dưới lầu nhà tôi, râu ria xồm xoàm, ánh mắt trống rỗng:
“Phàn Phàn, anh biết mình sai rồi, anh hối hận! Nếu em còn chấp nhận anh, ngày mai anh sẽ đưa em đi đăng ký kết hôn, được không?”
Tôi lập tức nhảy ra xa, nhìn anh ta với vẻ ghê tởm, chộp lấy cây chổi lớn bên cạnh quật mạnh vào người anh ta:
“Vừa ra tù đã đến nhà tôi, anh muốn kéo tôi dính thêm xui xẻo hả? Cút, cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”
Anh ta cắn chặt môi, mắt lập tức đỏ hoe.
“Anh đi xin việc, chẳng ai nhận anh cả. Anh muốn về làng ở vài ngày, nhưng dân làng cũng đều cười nhạo anh.
“Mẹ anh nói, mẹ anh bảo...”
Anh ta nghẹn ngào:
“Mẹ anh bảo rằng anh nên đến tìm em. Bà nói em mềm lòng, chắc chắn sẽ chấp nhận anh.”
Anh ta quỳ phịch xuống đất, hai tay ôm mặt, khóc lớn:
“Phàn Phàn, vì tình cảm nhiều năm qua, em tha thứ cho anh được không? Sau này anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, dành dụm tiền sính lễ cho em. Em nói bao nhiêu, lần này anh tuyệt đối không tính toán nữa.”
Anh ta càng nói càng đau khổ, cuối cùng cúi đầu, khóc đến mức không thốt nên lời.
Tôi khẽ cười nhạt, thậm chí chẳng buồn nhìn thẳng vào anh ta:
“Tôi cần anh làm gì? Cần cái danh ngồi tù của anh, hay cần cái gia đình nghèo kiết xác phía sau lưng anh?
“Lưu Bân, anh sớm đã không xứng với tôi rồi. Trước đây, vì anh từng đối tốt với tôi, vì tình cảm bao năm, tôi mới nghĩ đến chuyện cưới anh.
“Nhưng anh thì sao? Được voi đòi tiên, ngoài mặt nói một đằng, sau lưng làm một nẻo, keo kiệt từng chút. Anh nghĩ tôi còn lý do gì để muốn anh nữa?”
Anh ta ngây người, rồi khóc càng lớn hơn.
Tôi nhìn anh ta mà chỉ thấy chán ghét, liền gọi bảo vệ đến xử lý rồi quay lưng bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Những chuyện sau này tôi nghe từ một người bạn của anh ta kể lại.
Lưu Bân chuyển đến một thành phố lân cận để đoàn tụ với bố mẹ anh ta.
Cả gia đình năm người chen chúc trong một căn hộ thuê một phòng ngủ, một phòng khách.
Lưu Bân tìm được công việc làm bảo vệ ở một khu vui chơi.
Mẹ anh ta thì rửa bát thuê trong một nhà hàng ở công viên.
Vì Lưu Bân vẫn còn chút ngoại hình, mẹ anh ta tranh thủ lúc rảnh rỗi ra góc công viên để tìm đối tượng mai mối cho anh ta.
Ban đầu, bà yêu cầu đối phương phải xinh đẹp, có nhà, có xe, và công việc ổn định.
Nhưng gia đình bên nhà gái, hoặc là chê Lưu Bân từng ngồi tù, hoặc chê công việc của anh ta quá kém.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tien-le-hoi-cuoi-la-the-trong/10-end.html.]
Sau một năm, không tìm được ai.
Mẹ anh ta dần phải chấp nhận thực tế.
Bất kể đối phương lớn tuổi đến đâu, ngoại hình xấu xí thế nào, chỉ cần có nhà, bà đều giới thiệu cho Lưu Bân.
Lúc đầu, Lưu Bân không chịu, nhưng sau đó cũng phải chấp nhận số phận.
Dù sao anh ta cũng không muốn suốt ngày phải chen chúc cùng gia đình trong căn phòng rộng 20 mét vuông, muốn đi vệ sinh phải đi một quãng xa, tắm rửa thì cả tuần mới được một lần.
Cuối cùng, anh ta tìm được một người phụ nữ hơn 60 tuổi.
Người phụ nữ đó đã mất chồng 10 năm trước, sống cô đơn nhiều năm, tuổi già muốn tìm người bầu bạn cho khuây khỏa.
Bà ấy sống trong một căn nhà bốn phòng ngủ.
Lưu Bân quyết định rằng, chỉ cần chờ bà ấy qua đời, căn nhà này sẽ thuộc về anh ta.
Nhưng người phụ nữ ấy cũng không phải dạng vừa.
Bà ta yêu cầu sính lễ 288.000 tệ, không đưa thì không cưới.
Lưu Bân về nhà bàn bạc với mẹ suốt cả đêm, rồi cắn răng đồng ý.
288.000 tệ đổi lấy một căn nhà bốn phòng ngủ hai phòng khách, thật đáng giá!
Anh ta lập tức đi vay nặng lãi để gom tiền sính lễ.
Anh ta nghĩ, sau khi cưới, tiền bạc của bà ta sớm muộn gì cũng là của mình.
Đến lúc đó, chỉ cần nói vài lời ngọt ngào, bà ta sẽ giao cả sổ tiết kiệm, món nợ này sẽ được trả xong nhanh chóng.
Nhưng không ngờ, sau khi chuyển tiền sính lễ, bà ta lại mất liên lạc.
Báo cảnh sát thì mới biết người phụ nữ này là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.
Chứng minh nhân dân là giả, và căn nhà bốn phòng kia cũng chỉ là bà ta thuê mà thôi!
Nhất Phiến Băng Tâm
Chuyện này làm ầm ĩ đến mức lên cả tin tức địa phương của họ.
Kẻ lừa đảo tạm thời vẫn chưa bị bắt, nhưng Lưu Bân thì bị bọn cho vay nặng lãi ép đến đường cùng.
Không còn cách nào khác, gia đình họ đành mang căn nhà ở quê đi thế chấp để trả nợ.
Vì lòng tham, họ rơi vào cảnh tay trắng.
Tương lai của họ sẽ chỉ là ngày ngày vùi đầu vào trả nợ, mãi mãi không gượng dậy nổi.
Nghe đến đây, tôi chỉ buông một câu “Đáng đời!” rồi lại không khỏi thở dài.
May mắn thay, tôi đã nhận ra bộ mặt thật của gia đình họ trước ngày cưới.
Nếu không, nửa đời còn lại của tôi cũng chỉ có thể chìm đắm trong vũng lầy, không cách nào thoát ra được.
(Hết)