Tịch Dương Đến Muộn - 6. Thật mong chờ vào ngày mai
Cập nhật lúc: 2024-05-02 23:05:15
Lượt xem: 19
Cố Tịch Dương đứng bên ngoài cửa nghe những lời nói của mẹ mình, lòng dạ của cậu tràn đầy chua xót hẳn đi. Cậu lúc này muốn phản kháng đi mọi thứ, muốn đòi lại công bằng mà mẹ mình chịu đựng ngần ấy năm qua. Nếu như hôm đó không phải cậu vô tình nghe được cuộc hội thoại giữa hai người thì cậu ảo tưởng rằng gia đình cực kì hạnh phúc nhất trần đời mà cậu đã nhìn thấy.
Nhưng mà bản thân của cậu không đủ khả năng để chống lại sự chuyên quyền của cha mình, bây giờ bắt buộc cậu phải trưởng thành thật nhanh, mới có đủ khả năng bảo vệ mẹ mình nữa. Bàn tay nhỏ bé ngày nào đã trưởng thành, mạnh mẽ gạt đi nước mắt không ngừng chảy lưng chừng.
“À thôi, đám bạn đã gọi con rồi. Mẹ nghỉ ngơi nhé.”
“Ừ, lo về sớm đấy, ông con.”
“Dạ, con cúp máy đây.”
Ánh đèn điện thoại nhanh chóng tắt hẳn đi, những đèn bên đường nhanh chóng được bật lên khi mà màn đêm đã nhuốm màu từ khi nào không hay biết nữa. Những ánh đèn điện thưa thớt ở từng ngôi nhà rải rác được bật lên. Nhìn đằng xa xa thì những vệt sao bắt đầu lấp lánh trên dãy Ngân Hà xa vô tận. Đoán chừng là ông Thần Nồng đang hối hả mang những chú vịt của mình về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tich-duong-den-muon/6-that-mong-cho-vao-ngay-mai.html.]
Chừng ấy ánh sáng không thể nào xoá nhoà đi màn đêm đen mà lại càng làm cho thị trấn nhỏ này trở nên dày đặc và mênh m.ô.n.g bóng tối hơn, thăm thẳm hơn. Cố Tịch Thiên quay đầu nhìn về phía giàn tường vi trắng nuốt đang đung đưa nở theo gió, cậu thiếu niên dứt khoát hoà đi trong màn đêm ngay sau đó.
Thư Tịch sau khi kết thúc cuộc điện thoại, là trái tim của người mẹ không ngừng quặn thắt lại từng cơn một. Chỉ vì sự nông nổi, ích kỷ của bản thân mình đã khiến cho đứa nhỏ mình không ngừng chịu khổ như vậy. Bản thân cảm thấy mình không xứng làm người mẹ mà. Ngẫm lại thời gian ít ỏi mà mình còn tồn tại trên đời này, Thư Tịch có chút tiếc nuối rằng mình không còn sức để có thể nhìn thấy con trai bé bỏng mình ngày nào sẽ dắt một đứa con dâu thật là ngoan hiền, và sau đó sẽ sinh cho cô một đứa cháu nội bụ bẫm. Dù đứa trẻ đó là nam hay nữ thì cô vẫn sẽ yêu thương nó.
Nhưng mà đây chỉ là chấp niệm của sinh mệnh không dần kiệt quệ của người mẹ mà thôi.
Lúc này, một nơi khác.
Phàm Cố xem đi xem lại đoạn phim được trích từ trong camera trong tiệm tạp hoá mình. Từ đầu đến cuối, anh chỉ muốn ngắm nhìn cô gái nhỏ nhắn đó. Anh thật sự bị điên mất rồi, chỉ vì một lần gặp cô gái nhỏ này đã khiến anh thần trí điên đảo hẳn đi. Nét đẹp u buồn đượm sâu trong mắt khiến cho cánh đàn ông đột nhiên tiếc thương, mạnh mẽ muốn bảo vệ trong vòng tay của mình.
Lần đầu tiên trong cái tuổi ba mươi này, Phàm Cố mới biết được cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên như thế nào. Trước kia anh còn cho rằng nó là nhảm nhí, xàm xí mà do các người bịa đặt ra. Nhưng không, nó thật sự hiện hữu ở đây và ngay lúc này.
“Tuy không biết em là ai, nhưng mà lão tử đây thích em rồi đấy nhé. Thật mong ngày mai gặp được em.”
Cả đêm dài lại nối tiếp đêm dài, một kẻ mất ngủ vì tình còn người kia lại mất ngủ về chữ nghĩa kéo dài. Không biết khi nào cái vòng quẩn quanh này mới có thể thật sự kết thúc nửa đây.