Tịch Dương Đến Muộn - 14
Cập nhật lúc: 2024-06-09 22:57:44
Lượt xem: 5
Cả hai lục tục đi về, trước khi đi về thì Chu Viên mình có chút việc muốn đưa cho anh họ mình có chút đồ nên nói bọn họ chờ ở đó một chút. Lý Vu cùng Thư Tịch gật đầu, dắt tay nhau tới một bóng cây gần đó để nghỉ ngơi. Lúc này cũng nhàm chán, Lý Vu tìm kiếm chuyện gì đó nói với Thư Tịch.
“Cái người anh họ mà Chu Viên vừa nói là chủ tiệm của cái tiệm tạp hoá đầu trấn đó.”
“Phàm Cố?”
“Chị cũng biết anh ta nữa sao?”
“Có gặp vài lần, hình như ngày hôm qua là lần thứ hai thì phải.”
Thư Tịch mồ hôi đổ lấm tấm trên mặt, thầm than hôm nay không bôi chút kem chống nắng nên lúc này da thịt có chút bỏng rát. Nhìn qua màu da nâu khoẻ mạnh của Lý Vu mà âm thầm ngưỡng mộ một tiếng. Lý Vu nghe Thư Tịch nói xong cũng thong thả tiếp lời.
“Anh ta là người đàn ông thành đạt nhất cái khu trấn nhỏ này, tuy mở cái tiệm tạp hoá nhưng mà lại nắm trong tay vài chục hecta đất ở cái chỗ bé như lỗ mũi này đấy. Nếu không phải tính cách cục cằn có chút quái gở, lạnh lùng với mọi thứ thì đã có vợ thậm chí vài đứa con rồi cũng nên đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tich-duong-den-muon/14.html.]
“Cậu ta thế mà chưa có vợ sao? Tôi thấy cậu ta cũng tầm ba mươi, ba mấy rồi đấy.”
“Chưa, thân là con mồ côi được gia đình bên ngoại Chu Viên thu lưu nên anh ta không hứng thú với mọi cô gái trong làng này lắm.”
Lý Vu vừa nói vừa thở dài tiếc hận trông rõ đi, Thư Tịch cũng không phải là người thích xen vào chuyện nhà người khác nên thấy Chu Viên trở lại liền lôi kéo Lý Vu một cái. Cả ba nhanh chóng trở về nhà của mình.
Chia tay đám người Lý Vu, Thư Tịch cảm thấy tâm tình mình không tệ nên lấy một giá vẽ tranh ra vẽ khung cảnh giàn tường vi trắng đang đung đưa trước gió. Sự nhạt nhoà bóng loáng của màu trắng không đến nổi tẻ nhạt, phối trộn bên ngoài là những vệt dương của chiều tà lên giàn tường vi khiến cho cảnh trong tranh dù có đẹp đến mấy cũng buổn rũ rượi ra trong thấy.
Thư Tịch nhìn thấy bức tranh mình vừa vẽ xong không khỏi thở dài một tiếng, đầu óc lúc này có chút ong ong nghĩ lại chuyện xưa cũ đời nào. Do suy nghĩ vẩn vơ nên vô tình cái cọ đang cầm trên tay quẹt thẳng vào bức tranh, huỷ hoại đi một vẻ đẹp mang mác buồn bên trong đó.
Cô có chút tiếc nuối nhìn lầy bức tranh, nhìn những vệt mực khô dần liền đem nó đi cất đi. Bản thân cô cũng không nỡ vứt chúng vào cái thùng rác như đã từng bỏ rơi bản thân trong nấm mồ tình yêu không chút kỳ vọng ấy.
Thầm nghĩ nhân sinh có chút ngắn ngủi, mới chớp nhoáng đã đi gần cả đời người rồi. Thư Tịch tựa mình trên ghế khẽ thở dài một tiếng.