Tịch Dương Đến Muộn - 11
Cập nhật lúc: 2024-06-06 20:46:10
Lượt xem: 4
Phàm Cố phóng nhanh đến cửa tiệm tạp hoá mình, anh vừa dựng xong chiếc xe liền phóng vội vào bên trong. Tiểu Hoài định giơ tay chào hỏi ông chủ của mình thì y như rằng hít phải bụi cát đang bay túi bụi vậy. Cậu khẽ ho khan một tiếng thì lại tiếp tục ngửi một trận tiếp theo. Vừa mới mở miệng định hỏi gì đó thì Phàm Cố đã trả lời cậu một tiếng nổ ống bô cực kỳ lớn đằng trước rồi.
Phàm Cố cực kỳ năng suất, chưa đầy mười phút đã nhanh chóng trở lại nhà của Thư Tịch. Tuy bình thường anh lái xe cũng nhanh nhưng mà lúc này chẳng khác gì bạt mạng cả, một con đường thường ngày đi khoảng nửa tiếng bây giờ đã rút gọn còn một phần ba, kể thêm chuyện tìm kiếm đồ cần trong tổng thời gian mười phút đó.
Thư Tịch chưa uống xong một cốc nước đã thấy Phàm Cố đã trở lại, nhìn lên đồng hồ trên tay mà không khỏi tấm tắc một tiếng. Không ngờ anh ta lại liều mạng chạy xe đến thế.
Phàm Cố mới đến đây một lần liền cực kỳ quen thuộc, một đường đi vào bên trong phòng bếp mà trước đo lại tự rót cho mình một cốc nữa khiến cho Thư Tịch không khỏi hạn hán lời. Có vẻ người chủ như cô có vẻ thừa thải rồi.
Sau một hồi lục đục bên trong, Phàm Cố một thân ướt sũng đi ra bên ngoài. Cảm giác cực kỳ nhếch nhác nên Phàm Cố ngựa quen đường cũ dứt khoát cởi phăng áo ra ngoài. Áo vừa cởi ra liền khựng lại, nhìn thấy ánh mắt mất tự nhiên của Thư Tịch anh lập tức mặc áo lại ngay ngắn. Bàn tay thô lớn dính đầy bụi bẩn mà sờ sờ lên sống mũi.
“Ha ha xin lỗi cô, do thói quen thôi. Tôi không có ý gì đâu.”
“Không sao, mọi thứ đã ổn rồi chứ?”
“Ừ mọi thứ đã xong, cô thấy cái thứ gì hư thì có thể gọi cho tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tich-duong-den-muon/11.html.]
Thư Tịch lấy chiếc ví ra, lôi một sấp tiền coi như trả công cho Phàm Cố liền bị anh không khách khí mà từ chối phăng hẳn đi.
“Chút việc này mà tiền nong làm gì, chuyện bà con trong trấn nhỏ này thường giúp đỡ nhau thôi. Cô không cần phiền đến vậy.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị làm gì, nếu cần thì cô nấu cho tôi bữa ăn coi như là cảm ơn là được rồi.”
Biết rằng không thắng được sự cố chấp của Phàm Cố, Thư Tịch cất đi tiền đi. Cô cũng thẳng thắng mà đáp ứng với anh.
“Nếu rảnh thì tới nhà tôi ăn cơm, coi như cảm ơn chuyện này. Khi đó anh không che tay nghề tôi là được.”
Nghe câu nói này của Thư Tịch, Phàm Cố như mở cờ trong bụng mình. Anh hấp ta hấp tấp trả lời.
“Được, khi đó tôi sẽ ăn hết. Tôi dễ nuôi lắm, có thứ bỏ vào miệng no bụng là được rồi.”
Thư Tịch tỏ vẻ đã biết, Phàm Cố không còn gì để nán lại đây nữa liền tiếc nuối ra về. Mà không biết rằng Thư Tịch đang nhìn anh với một ánh mắt phức tạp.