Thủy Trầm Yên - Ngoại truyện 3
Cập nhật lúc: 2024-05-04 17:50:16
Lượt xem: 895
Có lẽ là do thân thể của hắn quá ấm áp, hoặc có lẽ là do ánh trăng đêm nay quá đẹp.
Ta không kìm lòng được mà vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Rất kỳ quái, sau lưng hắn có một mảng da thịt lồi lên bất thường, ta tò mò dùng tay chạm vào.
“Đây là cái gì?”
Hơi thở của Tào Vân Châu phả lên cổ của ta: “Bị phỏng.”
Ồ, ra là bị phỏng, ta nhớ trước đây ta cũng đã thấy, chỉ là lúc đó ta còn tưởng là vết phỏng kia chỉ ở phần cổ thôi, thì ra lại là một mảng lớn bao phủ toàn bộ phần lưng như thế......
Bị phỏng nặng như vậy, chẳng lẽ là hình phạt của Đông Xưởng sao? Hắn đã chịu nhiều tra tấn như vậy sao?
Ta ngây ngẩn cả người: “Sao có thể......”
“Ta tự làm phỏng.”
?
Ta lại càng không hiểu, tự bản thân mình làm phỏng mình đến mức như vậy.
Thì ra là hắn đã không bình thường từ khi còn nhỏ rồi.
Hắn lẳng lặng nhìn ta, cặp mày kia nhíu lại: “Có người tơ tưởng bộ dạng này của ta, cho nên ta tự tay đốt nó,vết sẹo này, đã cứu ta một mạng.”
Tim ta thắt lại.
Vì bảo mệnh, cho nên mới tự làm thương tổn bản thân sao?
Nhiều năm qua, hắn đã phải sống những ngày tháng như vậy sao?
Ta không khỏi ôm hắn càng chặt, tay vỗ nhẹ lên lưng của hắn.
Lưng hắn cứng đờ.
Ngày hôm sau, chúng ta rời khỏi giường, sau khi nha hoàn hầu hạ chúng ta rửa mặt thì lập tức rời đi, chỉ còn hai người ta và Tào Vân Châu dùng bữa sáng.
Nhớ tới lời nói tối hôm qua của Tào Vân Châu, không hiểu sao lòng ta vẫn có hơi chua xót.
Vì thế ta vừa ăn, vừa cầm tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thuy-tram-yen/ngoai-truyen-3.html.]
Hắn cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Ta nuốt ngụm cháo trắng xuống, ấp a ấp úng: “Ban đầu...... Vì sao chàng lại tìm mọi cách đuổi ta đi.”
“Bởi vì không tin.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Không tin?
Đây mà là lý do à, hai chữ, lừa quỷ thì được.
Tào Vân Châu cầm chiếc muỗng sứ trắng, khuấy khuấy trong chén, dường như nhận thấy ta không hài lòng câu trả lời của hắn, hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt bình tĩnh như nước hồ mùa thu: “Loại người như ta, nếu như tin người khác, chẳng khác gì đánh cược mạng của mình vào đó.”
Cái muỗng trong tay ta hơi ngừng.
“Vậy bây giờ chàng tin ta sao?”
“Nàng muốn ta tin cái gì? Nói ta nghe thử xem.”
Ta đặt chén xuống, bắt đầu khoa tay múa chân: “Lúc năm tuổi, ta vẫn còn đang đái dầm.”
Tào Vân Châu không nhịn được ý cười, nhịn nửa ngày mới trả lời lại một câu: “Tin.”
Ta lại hăng say: “Lúc ba tuổi, ta còn không biết nói.”
“Tin.”
“Lúc chín tuổi, ta bắt chước gà mái học ấp trứng, loay hoay cả buổi chiều, không những không ấp được mà còn làm giường vương đầy vỏ trứng.”
Tào Vân Châu cong miệng cười cười: “Tin.”
“Sao chàng dễ tin người vậy?” Ta ngồi thẳng dậy: “Không phải là vừa rồi còn nói tin người khác chính là đánh cược mạng sống sao?”
Phía dưới bàn, tay của Tào Vân Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Việc nắm chắc làm quá nhiều, chán.”
Đôi mắt hắn ngọt như mật đường, lại bình tĩnh nhìn về phía ta: “Lần này, vì nàng, ta muốn đánh cược một phen.”
Hết