Thương Sinh Hữu Tình - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-28 21:35:05
Lượt xem: 705
Ta bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, đôi mắt thoáng vẻ mơ màng.
Phò mã hỏi: "Ngươi nhìn ra chưa?"
Lý Tú tài chăm chú nhìn ta rất lâu, đến mức Phò mã bắt đầu mất kiên nhẫn. Lục Tri phủ, người vốn giỏi nhìn sắc mặt Phò mã, lập tức đề xuất: "Thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót! Nếu Phò mã nghi ngờ nữ y này chính là tàn dư nhà họ Diệp, chi bằng trực tiếp xử trượng đánh chết!"
"Khải bẩm Phò mã gia."
Lý Tú tài với đôi chân khập khiễng, từ từ đưa ánh mắt ra khỏi người ta, rồi chậm rãi quỳ xuống, nói: "Nữ tử này—"
"Lý mỗ chưa từng gặp qua."
"Cái gì?"
Lục Tri phủ vội hỏi: "Ngươi có nhìn kỹ chưa? Ta còn thấy nàng trông quen mắt đấy!"
"Lục đại nhân, Lý mỗ làm họa sư ở phủ nha đã sáu năm. Kẻ trộm lớn Giang Nam, chỉ nhìn thoáng qua, ta cũng có thể nhớ rõ từng nét ngũ quan; kẻ trộm hoa ban đêm, chỉ để lộ một con mắt, ta cũng có thể vẽ ra chân dung. Lục đại nhân hẳn biết rõ, Lý mỗ chưa từng quên một khuôn mặt nào."
Lý Tú tài đối diện với ánh mắt của Phò mã, nói tiếp: "Vị nữ y này, ta hoàn toàn không có ấn tượng. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy."
"Nếu thật sự nàng là kẻ bị truy nã ở Nguyệt Thành, Lý mỗ tuyệt đối không thể không nhận ra."
Phò mã hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi nhìn nàng lâu như vậy làm gì?"
Lý Tú tài khẽ cười: "Không dám giấu Phò mã, Lý mỗ thấy nữ y này ngũ quan xinh đẹp, trong lòng nảy sinh chút ý riêng, muốn rước nàng về làm thê tử nên mới nhìn thêm vài lần."
Phò mã nghe xong, bật cười khẩy: "Ngươi, cái tên què này, dám đứng trước mặt ta mà động tâm háo sắc, còn định 'trâu già thích gặm cỏ non'? Nữ y này nhỏ hơn ngươi ít nhất mười tuổi đấy!"
"Người đọc sách đâu câu nệ chuyện đó." Lý Tú tài đáp, mặt đầy vẻ bỡn cợt.
Phò mã bật dậy, đá vào chân hắn một cú, mắng: "Đừng làm mất mặt người đọc sách bọn ta nữa! Nữ y này nếu không có nghi vấn, tất nhiên sẽ ở lại đây hỗ trợ an thai cho Công chúa!"
Lúc này, nha hoàn thân cận của Công chúa là Thúy Nhi vội vàng chạy đến, nói Công chúa bị ác mộng, tỉnh dậy khóc nức nở.
Phò mã không chần chừ, lập tức đi về phía nội viện. Đi được nửa đường, hắn quay lại ra lệnh cởi trói cho ta, rồi bảo người dẫn ta theo.
Khi rời đi, ta thoáng liếc nhìn Lý Tú tài. Hắn cũng đang nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thuong-sinh-huu-tinh/chuong-5.html.]
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi ta vào đến phòng ngủ, Công chúa đã đầm đìa mồ hôi lạnh.
"Ta mơ thấy m.á.u trên người ta chảy cạn! Ta chỉ còn là một bộ xương và da bọc ngoài, cả con ta cũng co quắp trong vũng máu! A! A!"
Công chúa hoảng hốt ôm lấy bụng, rúc sâu vào lòng Phò mã, vừa khóc vừa hét: "Sao m.á.u của ta lại chảy hết được? Đó là m.á.u của ta!"
"Đó không phải m.á.u của người." Ta lạnh lùng nhắc nhở.
Công chúa và Phò mã đồng loạt nhìn về phía ta. "Ngươi có ý gì? Ngươi biết chuyện gì?"
Ta quỳ xuống, cung kính nói: "Trước khi đến đây an thai cho Công chúa, nô tỳ đã xem qua hồ sơ mạch án của Thái y viện. Ba năm trước, Công chúa vì ngã ngựa mà phải thay toàn bộ m.á.u trong người. Sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng vừa rồi, có phải Công chúa có cảm thấy m.á.u trong người sôi sục không ngừng, như thể toàn thân đang bị luộc trong chảo dầu không?"
Vĩnh Ngô Công chúa nhìn ta, giọng run rẩy: "Ngươi… ngươi có cách chữa không?"
"Người từng thay m.á.u sẽ xuất hiện chứng huyết nhiệt. Hiện nay Công chúa đang mang thai, nếu không điều trị kịp thời, không chỉ m.á.u trong người ngày đêm sôi sục khiến người gặp ác mộng triền miên, mà ngay cả tiểu Thế tử trong bụng cũng sẽ…"
"Sẽ thế nào?"
"Tiểu Thế tử giống như đang bị ngâm trong nước sôi, sẽ bị m.á.u nóng 'luộc' c.h.ế.t trong bụng."
Nghe ta nói xong, Công chúa và Phò mã đều biến sắc.
Ta lấy ra từ hòm thuốc một đoạn nhân sâm: "Chứng huyết nhiệt có cách chữa. Nhà nô tỳ có một cây huyết sâm ngàn năm, chuyên trị chứng này."
"Nhưng để phát huy dược tính tối đa của huyết sâm, cần có một người khỏe mạnh dùng m.á.u để dưỡng thuốc suốt một đêm."
Phò mã lập tức phản đối: "Ai có thể lấy m.á.u suốt cả một đêm? Phần lớn chỉ nửa đêm đã mất mạng rồi!"
Công chúa nhìn Phò mã, ánh mắt nghi hoặc: "Sao chàng biết?"
Phò mã đáp: "Năm đó ở Nguyệt Thành, hai kẻ kia cũng chỉ lấy m.á.u đến nửa đêm là cạn sạch."
Nghe đến đây, ta siết chặt nắm tay, cúi đầu để che giấu sự căm phẫn dâng trào trong đôi mắt.
Ta ngước lên, khẽ nhắc nhở Công chúa: "Người có thân hình béo phì chẳng khác nào con bò m.á.u khỏe mạnh, rút m.á.u suốt đêm cũng không cạn."
"Thể trạng của Lục Tri phủ, quả thật rất phù hợp."
Lục Tri phủ không ngờ rằng, chuyến đến phủ Công chúa lần này sẽ trở thành hành trình một đi không trở lại.