Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thường Nhớ Hoàng Hôn Khê Đình - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-06-22 00:25:51
Lượt xem: 1,613

Nghe động tĩnh, lão gia đã nhét chiếc quạt xếp của mình vào trong tay áo.

 

Sau đó hắn ta cầm túi đựng quạt, lắc lư trước mặt ta, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vụt lên miệng ta.

 

Lão gia hỏi ta: "Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta ngẩn người, cắn răng đáp: "Ngài là phu quân của tiểu thư, ta đương nhiên phải gọi ngài là "lão gia"."

 

"Ngươi dám qua mặt tiểu thư nhà ngươi, bò lên giường của ta, còn bày đặt ra vẻ thanh cao này cho ai xem?"

.......

Thực ra năm ngoái lúc vết thương ở chân ta vừa mới lành, lão gia đã giở trò đồi bại với ta.

 

Hắn ta cố tình cấu véo vào những vết sẹo đó, như muốn nhắc nhở ta rằng sự chống đối của ta sẽ khiến ta mất mạng.

 

Ta vừa sợ c h ế t, lại càng sợ tiểu thư không có chỗ dựa, đành phải nhắm mắt khuất phục.

 

Lão gia lại gọi nỗi sợ hãi ngàn đời nay của nữ tử là "giả bộ e thẹn".

 

Ta ngoan ngoãn hơn rất nhiều, trong đó cũng có công lao bảo vệ của Nguyên Sơn Quân -

 

Không biết nàng ta đã nói gì với lão gia, tóm lại từ sau khi nàng ta tự mình bưng thuốc mỡ đến thăm ta, lão gia không còn nhắc đến chuyện hoang đường muốn ta và tiểu thư cùng hầu hạ hắn ta nữa.

 

Lúc đó, ta đã lén lút quan sát Nguyên Sơn Quân.

 

Nét mặt đoan trang, dung mạo phúc hậu, cử chỉ toát lên vẻ điềm tĩnh chín chắn của một nữ chủ nhân.

 

Nàng ta không biết vô tình hay cố ý an ủi ta: "Lão gia là chủ nhân trong nhà, lời nói của chàng đương nhiên không thể nào cãi lại. Ngươi là đại nha hoàn được Nguyên gia chúng ta dạy dỗ, ta biết, ngươi không phải là muốn phá vỡ quy củ, mà chỉ là không muốn làm trái lương tâm, khiến cho Văn Cẩm chịu ủy khuất."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thuong-nho-hoang-hon-khe-dinh/chuong-6.html.]

Văn Cẩm là tên thời khuê nữ của tiểu thư nhà ta.

 

Nguyên Sơn Quân xuất giá xa nhà mười một năm, vậy mà vẫn còn nhớ rõ những điều này, quả thật là tỉ mỉ chu đáo.

 

Tính ra, năm đó nàng ta cũng chưa đến ba mươi tuổi.

 

Hoàn toàn chưa đến mức "người già ngọc bạc".

 

Chỉ có điều là lão gia từ đầu đến cuối không có bao nhiêu tình cảm với nàng ta, ngoại trừ mười lăm ngày lễ tết quan trọng, còn lại đều không thèm đến nhìn nàng.

 

Thế nhưng cho dù là như vậy, tất cả quản gia, ma ma, nha hoàn, người hầu, trên dưới cả ngàn người trong ngoài phủ, không ai là không vừa kính vừa sợ nàng ta.

 

Ta từng nói chuyện với bà lão quản lý xưởng thêu, nhờ bà ấy để dành cho tiểu thư nhà ta một tấm da cáo trắng thật đẹp, ta muốn đến mùa đông may cho tiểu thư một chiếc áo choàng.

 

Bà lão thẳng thắn nói: "Nếu đã là muội muội của đại phu nhân muốn, ta đương nhiên sẽ để ý cẩn thận."

 

Đến lúc giao hàng, ta để ý quan sát, thấy bà lão không chỉ đưa đến viện của chúng ta một tấm, mà còn đưa cho Nguyên Sơn Quân một tấm.

 

Chất lượng tốt như vậy, cả năm chỉ có hai tấm, đều đưa hết cho đại phu nhân.

 

Ngay cả Chu Tiểu Loan nhìn thấy cũng phải thèm muốn, chỉ có thể nhờ cha mình bỏ tiền ra ngoài mua.

 

Mua về rồi, Chu Tiểu Loan vốn là người không muốn cho ai sắc mặt tốt, vậy mà cũng không dám nổi giận trước mặt Nguyên Sơn Quân, trên mặt lúc nào cũng cung kính.

 

Còn Nguyên Sơn Quân, thản nhiên sai người may một chiếc áo choàng, sai người mang đến tặng cho ta.

 

Nha hoàn của nàng ta cũng giống hệt như nàng ta, lúc nào cũng cười tủm tỉm: "Đại phu nhân nói, đều là người từ phương Nam đến, người này sợ lạnh, người kia đương nhiên cũng sợ. Không có lý nào lại để cho người kia chịu rét."

 

Ta thụ sủng nhược kinh, sống đến từng này tuổi, chưa từng được mặc đồ tốt như vậy, bèn vội vàng từ chối: "Ta chỉ là một nha hoàn theo hầu, nào có phúc phận hưởng thụ thứ quý giá này, không được, không được, mau trả lại cho đại phu nhân đi."

Loading...