Thường Nhớ Hoàng Hôn Khê Đình - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-22 00:17:58
Lượt xem: 1,596
Lúc tiểu thư hỏi ta câu đó, ta chợt nghĩ đến, lúc mới vào phủ, nàng ấy bằng tuổi ta bây giờ, đều vừa tròn mười lăm tuổi.
Ta và nàng ấy đến cả ngày hành kinh cũng gần giống nhau, các bậc trưởng bối thường nói, nữ nhi sau khi trải qua việc đó thì nên hiểu chuyện, đoan trang chín chắn, học cách làm một người trưởng thành.
Bởi vậy nên sau này khi nhìn thấy Tôn Phù, trong lòng ta lại dâng lên một tia thương cảm.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
E là nàng ấy còn chưa hành kinh, hoặc là mới chỉ có mà thôi.
Cái thế đạo này vốn đã dành cho nữ nhi ít ỏi những tháng ngày ngây thơ trong sáng, nàng ấy còn phải rút ngắn quãng thời gian ấy đi nhiều đến vậy, để nuốt xuống những mũi kim độc của cuộc đời.
Còn lý do tiểu thư hỏi ta có hận nàng ấy hay không, là bởi vì nàng ấy cũng sớm liệu được những khổ đau sau này.
Nghe nói, chuyện tiểu thư phải gả đến đây làm thiếp cho vị quyền quý gần bằng tuổi cha mình, là chủ ý của Sơn Quân tỷ tỷ mà nàng ấy hết mực kính trọng.
Phu quân của Nguyên Sơn Quân được thăng quan, những kẻ xu nịnh đến bợ đỡ, ai nấy đều tự tiến cử con gái cưng của mình làm thiếp.
Nữ nhân dù có tài giỏi đến đâu, sau khi gả làm vợ người ta, dường như đều sợ câu "người già ngọc bạc".
Bởi vậy nên Nguyên Sơn Quân thà rằng người mới vào phủ là đường muội muội cùng gia tộc, chung quy vẫn là người mình biết rõ, cùng chung một thuyền.
Vì vậy nàng ta bèn tiến cử đường muội của mình với phu quân, tỷ muội đồng tâm hầu hạ một chồng, ai ai nghe xong chẳng phải khen một câu hiền thê lương mẫu, gia phong tốt đẹp.
Thế nhưng vị hiền thê này nào có biết, đường muội muội của mình chẳng hề có ý định được thơm lây.
Nàng ấy một đường đi về phía Bắc, một đường sầu não, thậm chí còn cảm thấy áy náy với cả nha hoàn thân cận.
Bởi vậy nên ta đành phải giả vờ ngốc nghếch, đáp: "Tiểu thư nói gì vậy, sao lại hận chứ? Năm đó nếu không phải tiểu thư nhất quyết mua ta về, ta đã sớm bị cha ta đem đi bán mạng trả nợ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thuong-nho-hoang-hon-khe-dinh/chuong-4.html.]
Trên xe ngựa, tiểu thư vẫn cố chấp hỏi: "Trước lúc lên đường ngươi còn thêu áo cho nhị ca ca, ta nhìn thấy rồi, ngươi đừng hòng giấu ta."
Lúc bấy giờ, ta nhìn lên bầu trời u ám, dường như chỉ trong nháy mắt, mưa đã giăng thành màn sương mù mịt.
Giang Bắc lạnh lẽo quá, thổi lạnh cả trái tim vốn đang nồng nhiệt của con người ta.
Lúc ta tặng chiếc áo cho nhị công tử, cũng là một ngày mưa âm u như vậy.
Chỉ là lầu son cách mưa nhìn nhau lạnh lẽo, rèm châu đèn lồng lẻ loi quay về.
Ta cúi đầu, ra sức nắm c.h.ặ.t t.a.y tiểu thư, nói: "Mạng của ta là do tiểu thư cứu, nếu như để mặc tiểu thư một mình đi lấy chồng xa, gả cho một người không biết thương hoa tiếc ngọc, ta cả đời này cũng không thể yên lòng."
Vì vậy tiểu thư liền đổ hết mọi bất hạnh của hai chúng ta lên đầu đại phu nhân Nguyên Sơn Quân.
Tranh giành sủng ái đến mức đẩy muội muội lên giường của anh rể, đúng là điên rồi.
Thế nhưng ta thấy, Nguyên Sơn Quân chẳng có chút điên dại nào.
Nàng ta thậm chí còn là người đọc nhiều sách vở, viết chữ rất đẹp, thơ văn truyền ra ngoài, ai nấy đều ca ngợi.
Cũng là tài nữ, không giống như Chu Tiểu Loan kiêu căng ngạo mạn, Nguyên Sơn Quân ngay từ lúc đầu đã tỏ ra nhiệt tình chu đáo, không hề mắc một sai lầm nào.
Cho đến khi chúng ta nghe nói, nàng ta đã từng mất đi một đứa con trai.
Tiểu thư kinh ngạc, lén lút hỏi ta: "Doanh Thu, có phải là nàng ta muốn ta sinh con trai thay nàng ta không?"
"Lúc đó nàng ta sẽ không vắt chanh bỏ vỏ chứ?"
Ta chỉ là không ngờ, mưu mô của Nguyên Sơn Quân, còn sâu xa hơn thế.